“Công tử!” Nén Vàng đi sau lưng Nguyên Tiễu gọi: “Công tử!”
“Hả?” Nguyên Tiễu bước khựng lại, vẻ mặt hơi mơ hồ, dường như vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần sau chuyện vừa rồi.
Tuy là học sinh học viện quân sự, nhưng vì học ngành hậu cần, lại sống trong thời đại khá yên bình, nên hắn chưa từng gặp cảnh máu me tàn khốc như vậy ngoài đời thực.
Dù đã đi xa, trong đầu Nguyên Tiễu vẫn quanh quẩn hình ảnh người kia bị rút cái cưa ra khỏi đùi – răng cưa thô móc ra từng mảnh thịt vụn, máu me bê bết, tiếng hét thảm thiết xé lòng, thật sự là... khó quên.
“Công tử… để ta cầm giúp ngài.” Nén Vàng chỉ vào cái cưa và cái đục đang ôm trong lòng Nguyên Tiễu.
Nguyên Tiễu cúi đầu nhìn, lúc này mới nhớ ra “hung khí” kia vẫn đang ôm trong lòng, trên lưỡi cưa còn chưa kịp lau sạch máu.
Dạ dày hắn cuồn cuộn, suýt nữa nôn tại chỗ.
May mà Nén Vàng nhanh chóng nhận lấy mấy món kia.
“Người kia hung dữ thật.” Nguyên Tiễu nói.
“Đúng vậy.” Nén Vàng đáp: “Người của doanh tuần phòng đều như thế cả.”
“Ngươi biết người Doanhuần Phòng à?” Nguyên Tiễu hỏi.
“Không, không phải.” Nén Vàng vội vàng xua tay: “Ta chỉ nghe nói thôi. Nhị công tử với Phó thống lĩnh doanh tuần phòng Vệ đại nhân đánh nhau mấy năm rồi. Kinh thành có nhiều lời đồn về họ, chỉ là công tử trước giờ không quan tâm mấy chuyện đó nên chưa từng nghe qua.”
Nguyên Tiễu thật sự là chưa biết – nguyên chủ lúc trước không hứng thú mấy chuyện ăn chơi nhảm nhí ngoài lề, tính tình lại bướng bỉnh, Nén Vàng cũng không dám nhắc đến. Vậy nên giờ hắn không biết cũng là chuyện dễ hiểu.
“Đồn những gì?” Nguyên Tiễu tò mò hỏi.
“Nhị công tử và Vệ phó thống lĩnh là đồng môn, đều là học trò của Bùi thống lĩnh. Năm xưa, Bùi thống lĩnh quản cấm quân, được hoàng thượng cực kỳ tin tưởng. Sau khi ông từ quan, hoàng thượng đổi cấm quân thành Vũ Lâm Vệ, chia làm hai chi Bắc – Nam.” Nén Vàng kể: “Lúc nhị công tử được bổ nhiệm làm Thống lĩnh Nam nha, hoàng thượng từng có ý giao Bắc nha cho Vệ phó thống lĩnh, nhưng bị từ chối.”
“Tại sao?” Nguyên Tiễu thắc mắc.
Vũ Lâm Vệ quản hoàng cung, nghe ra còn nhàn nhã hơn doanh tuần phòng, lại được ở bên hoàng đế. Nếu người bình thường, chắc chắn chọn Vũ Lâm Vệ.
“Bởi vì…” Nén Vàng nhìn quanh rồi hạ giọng: “Người ta nói Vệ phó thống lĩnh hung bạo tàn nhẫn, thích đánh đấm chém giết. Nhưng trong cung có nhiều quy củ, dù có tội phạm cũng phải qua Nội Thị Tư, Vũ Lâm Vệ không được động vào. Còn Doanh Tuần Phòng thì khác, như vừa rồi ngoài phố ấy – ngang nhiên tra tấn giữa đường, chẳng ai dám cản.”
Nguyên Tiễu nhíu mày, hạ giọng: “Ý ngươi là, vừa nãy người đó chính là Vệ phó thống lĩnh?”
“Không phải đâu.” Nén Vàng nói: “Xem bộ võ phục của hắn không sang trọng, không giống đại quan. Nhưng người của Doanh Tuần Phòng đều học từ hắn ta, khó chơi lắm.”
Ngụ ý là: binh lính Doanh Tuần Phòng “hung dữ”, là vì học từ “người hung dữ” kia.
“Ta thấy tên chạy trốn khi nãy cũng không ra gì, đâm đổ cả đống sạp hàng. Nếu ta không ngăn lại, cái chảo dầu đó đổ ra thì chẳng biết làm bị thương bao nhiêu người.” Nguyên Tiễu nói. “Có khi hắn thật sự là tên xấu, người kia mới ra tay nặng như vậy. Nếu để hắn chạy mất thì càng phiền.”
“Ừ, cũng có lý.” Nén Vàng gật đầu rồi nhắc: “Nhưng người Doanh Tuần Phòng không dễ chọc đâu công tử, ngài quên rồi sao? Trước đây có người của Doanh Tuần Phòng cứu ngài, vậy mà ngài lại cố tình lôi nhị công tử ra gây sự, suýt nữa bị ăn đòn.”
Nguyên Tiễu mím môi, không đáp. Dù sao thì người kia đã cứu mạng cậu, không thể lấy oán trả ơn được.
Nhưng có một điều Nén Vàng nói đúng – người của Doanh Tuần Phòng không dễ dây vào.
Đặc biệt là Vệ phó thống lĩnh kia… tốt nhất nên tránh xa thì hơn.
Vừa vì người này có mâu thuẫn với nhị ca hắn, vừa vì những gì đọc trong sách lẫn lời kể của Nén Vàng đều cho thấy: người này là kiểu tàn bạo, lạnh lùng, giỏi tranh đấu. Mà Nguyên Tiễu thì nhát gan, đối với hung thần ác sát là sợ nhất, ngay cả trước mặt nhị ca còn không dám nói to, huống chi là Vệ Nam Từ – người còn đáng sợ hơn?
Đợi h tìm được ân nhân cứu mạng rồi xác nhận thân phận, nhất định sẽ cắt đứt hoàn toàn liên quan với đám người doanh tuần phòng!
Hai chủ tớ cũng không ở bên ngoài lâu nữa, vội vã quay về phủ.
Tiệm mộc nơi tiểu nhị được sai đi cũng đã giao xong hàng. Nguyên Tiễu cùng Nén Vàng kiểm tra lại mấy món dụng cụ và gỗ mua về, xác nhận không thiếu món nào, sau đó cất hết vào căn phòng kho trong sân nhỏ.
“Công tử, ngài định làm gì với mấy thứ này vậy ạ?” Nén Vàng tò mò hỏi.
“Ta vẫn chưa nghĩ xong, để ta suy tính thêm vài ngày đã.” Nguyên Tiễu không nói thật ý định, mà quyết định trước mắt sẽ dành hai hôm để xem kỹ mấy quyển sách nghề mộc vừa mua, làm ra vẻ như đang học hành nghiêm túc.
Dù sao thì với việThTu muốn làm, dù có đóng cửa học nghề mộc một hai năm cũng chưa chắc khiến người ta tin là cậu có thể làm được. Nhưng Nguyên Tiễu không muốn mất công giải thích quá nhiều cho sự “hợp lý hóa” này – bởi bản thân cậu đến từ một thế giới không hề hợp lý chút nào.
Miễn là không để lộ bí mật đến từ thời đại tinh tế, những vấn đề khác đều có thể đổ cho “huyền học”. Nếu người bên cạnh có thể chấp nhận việc tóc cậu đột nhiên ngắn đi, hay tính cách thay đổi hẳn, thì cũng không lý gì lại không chấp nhận được chuyện này.
Quan trọng hơn, việc cậu định làm... là việc tốt.
Mà người ta đối với việc tốt, luôn dễ chấp nhận hơn.
Lần này việc Nguyên Quân Khác và cả Nén Vàng dễ dàng chấp nhận sự thay đổi của Nguyên Tiễu, phần lớn cũng là vì: từ một tên ăn chơi vô công rồi nghề, hắn đột nhiên trở nên chăm chỉ, biết nghe lời.
Điều đó có nghĩa là – chỉ cần sau này Nguyên Tiễu làm điều tích cực, thì hắn cũng không cần lo nghĩ quá nhiều.
Và sự thật chứng minh rằng, ý nghĩ của cậu là đúng.
Hôm đó cậu ra ngoài, chẳng mấy chốc đã có người báo cho trong cung, đến tai của Nguyên Quân Khác.
Ban đầu Nguyên Quân Khác cũng hơi khó chịu, nhưng sau khi nghe rằng Nguyên Tiễu chỉ dẫn Nén Vàng đi dạo quanh phố, không ăn uống, không chơi bời, mà là mua một đống gỗ về... thì cơn giận trong lòng lập tức tiêu tan hơn phân nửa.
Dù gì thì chơi với gỗ cũng còn hơn là lông bông ngoài phố.
“Cưa này đem đi rửa đi.” Nguyên Tiễu chỉ vào hai cái cưa còn dính máu, ban đầu còn định vứt đi, nhưng nghĩ lại đây là đồ Nén Vàng mất công đi lấy, nên thôi.
Nén Vàng xách cưa ra ngoài, liền gặp người gác cổng đang vội vã chạy vào.
Gác cổng ôm một gói giấy dầu, nói là người của Doanh Tuần Phòng gửi đến cho tiểu công tử.
“Cái gì vậy?” Nén Vàng cảnh giác hỏi.
“Không biết, nhưng ngửi thì thấy thơm lắm, còn đang nóng hổi.” Gác cổng đáp.
Lúc này Nguyên Tiễu cũng nghe tiếng đi ra, ra hiệu cho mở gói ra xem, vừa nhìn đã thấy bên trong là bánh gạo vừa chiên xong. Bánh có lớp vỏ rưới siro đường đỏ, chiên vàng giòn, nhìn thôi cũng biết là bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm dẻo, chắc chắn ngon miệng.
“Ai đưa vậy?” Nguyên Tiễu nuốt nước bọt hỏi.
“Người của Doanh Tuần Phòng, nói là có người mượn đồ của tiểu công tử, nên gửi lại chút quà đền đáp.”
“Là người đó!” Nén Vàng kêu lên.
“Ai cơ?” Gác cổng không hiểu.
Nguyên Tiễu khẽ nhíu mày, lập tức nhớ tới người "mượn" cưa của cậu lúc trước.
Dù đã về phủ, chỉ cần nhớ lại hình ảnh khi ấy là hắ vẫn cảm nhận được khí thế đè ép từ người kia.
“Công tử, ngài muốn ăn không?” Nén Vàng hỏi.
Nguyên Tiễu liếc nhìn gói bánh gạo, trong đầu toàn là hình ảnh cưa rút khỏi đùi, máu me bê bết... Còn tâm trạng đâu mà ăn?
“Nếu để nhị ca biết lại nổi giận, không nhận.” Nguyên Tiễu nói.
“Hả? Vậy... vứt à?” Gác cổng ngẩn ra.
Nguyên Tiễu suy nghĩ một chút rồi nói: “Trả lại đi.”
Muốn cắt đứt với Doanh Tuần Phòng thì sao có thể tùy tiện nhận đồ họ đưa?
Thế là, chưa tới nửa canh giờ sau, phần bánh gạo lạnh ngắt ấy lại được mang về tận tay Vệ Nam Từ.
Vệ Nam Từ cầm bánh gạo trong tay, biểu cảm phải nói là vô cùng... xuất sắc.
“Người đưa nói sao?” Hắn hỏi.
“Nói là gửi cho người bắt kẻ kia trên đường, chẳng phải là ngài sao?” Người lính truyền lời đáp: “Tiểu công tử Nguyên gia còn nhắn một câu.”
“Hửm?” Vệ Nam Từ có chút tò mò, hỏi: “Nói gì?”
“Nói là… ‘việc nhỏ không đáng nhắc tới’.”
Vừa dứt lời, người hầu bên cạnh Vệ Nam Từ liền nhăn mặt, hỏi: “Hắn nói vậy là ý gì? Có phải mỉa mai không?”
“Hả?” Người lính bối rối.
“Chúng ta cứu mạng hắn, hắn lại đi tìm Nguyên Quân Khác đòi nợ ân tình. Giờ mượn đồ hắn, ta tặng chút bánh lại nói ‘không đáng nhắc tới’, chẳng phải đang châm chọc sao?” Người hầu đó tên là Ân Thời, hôm đó cũng có mặt khi Vệ Nam Từ bắt người ngoài phố.
Hiển nhiên, hắn thấy bực khi thấy phó thống lĩnh nhà mình tặng đồ mà lại bị từ chối trả lại.
“Chậc.” Vệ Nam Từ nhếch mép một tiếng không rõ ý, cầm một miếng bánh cho vào miệng.
Đáng tiếc là, bánh đi một vòng về đã nguội lạnh, ăn vào vừa cứng vừa ngấy, thật chẳng ra gì.
“Từ trước tới giờ ta chưa từng nghe nói Nguyên Quân Khác có một đệ đệ thú vị vậy.” Vệ Nam Từ nói.
“Người đó là tên ăn chơi chẳng có tiền đồ, ăn uống cờ bạc cái gì cũng có!” Ân Thời đáp: “Hôm đó rơi xuống nước cũng là vì đang trêu chọc ca cơ trên thuyền hoa…”
Vệ Nam Từ nghe vậy hơi nhướn mày, bất giác nhớ lại thiếu niên ôm hai cái cưa hôm nọ. Rõ ràng chưa từng thấy máu, bị hắn hù đến mặt trắng bệch, đôi mắt xinh đẹp vì căng thẳng mà ươn ướt – nhìn là biết sắp khóc đến nơi.
Lá gan nhỏ như vậy, thậm chí còn không dám nhìn hắn lâu một cái.
Một người ngoan ngoãn như thế, sao mà trông giống tên ăn chơi trác táng gì chứ…
Chẳng lẽ đúng là không thể “trông mặt mà bắt hình dong”?
Vệ Nam Từ vừa nhai bánh gạo, vừa suy nghĩ chuyện đó.
Ân Thời đứng cạnh nhìn mà nhăn mày, nghĩ thầm: Phó thống lĩnh nhà mình từ bao giờ lại thèm ăn vậy trời?
Sau hôm đó, Nguyên Tiễu gần như nhốt mình trong thư phòng, nghiêm túc nghiên cứu mấy cuốn sách nghề mộc đã mua.
Chỉ tiếc là... nội dung trong sách đối với cậu thì gần như vô dụng.
Bởi vì loại sách phổ biến có thể dễ dàng mua ở hiệu sách này chủ yếu toàn là kiến thức sơ cấp. Mấy thứ này thì Nguyên Tiễu đã sớm nắm vững từ lâu.
Dù vậy, cậu vẫn nghiêm túc xem kỹ từng quyển, coi như là “ôn cũ biết mới”.
Sau đó, dành thêm chút thời gian để vẽ một bản thiết kế.
Cậu vốn là một kỹ sư cơ khí chính quy, loại bản vẽ như thế này chẳng có gì là khó với cậu.
Để không gây nghi ngờ, cậu còn cẩn thận “đóng gói” bản vẽ cho giống với phong cách thời đại này — dùng bút lông để vẽ, các đơn vị đo lường và ghi chú đều mô phỏng theo định dạng sách nghề mộc cổ.
Sau khi hoàn thành bản vẽ, Nguyên Tiễu bắt tay vào làm thật.
Tuy ở đây công cụ thô sơ, không tinh vi như thời đại hiện đại, nhưng với nghề mộc, tay nghề vẫn là yếu tố quan trọng hơn công cụ.
Mà Nguyên Tiễu — ngay từ khi học ở học viện quân sự — đã là người rất giỏi thực hành.
Mấy công việc này đối với y chẳng thành vấn đề.
Chỉ có điều… vì không có thiết bị bảo hộ chuyên dụng như thời hiện đại, nên ngay trong ngày đầu tiên, tay cậu đã bị mài phồng rộp.
Trước đây, khi làm việc ở trường, hắn đều được trang bị găng tay chuyên dụng — vừa bảo vệ tay rất tốt, vừa nhẹ, tiện lợi, không ảnh hưởng thao tác.
Nhưng ở thế giới cổ đại này, một nhu cầu cơ bản như vậy cũng trở thành vấn đề khó giải.
Nén Vàng đi tìm khắp nơi, cuối cùng cũng kiếm được hai đôi găng tay gọi là “bao tay”, nhưng mặc vào rồi thì không thể làm việc được chút nào.
“Công tử, việc nặng như cưa gỗ này để ta làm cho.” Nén Vàng nhận lấy cái cưa trong tay hắn.
Ban đầu Nén Vàng còn nghĩ Nguyên Tiễu chỉ đang bày trò cho vui, nhưng sau hai ngày theo dõi, hắn mới hiểu: công tử nhà mình thật sự nghiêm túc.
Nhất là khi thấy bản vẽ Nguyên Tiễu vẽ ra, hắn không khỏi tò mò liệu món đồ kia có thể làm ra được thật không.
Chuyện Nguyên Tiễu tự nhốt mình trong viện nhỏ để cưa gỗ chẳng mấy chốc đã đến tai Nguyên Quân Khác.
Lúc đầu, hắn cũng nghĩ giống Nén Vàng — rằng tiểu tử kia lại đang “chơi trò mới”.
Cho đến khi nghe nói Nguyên Tiễu thật sự làm nghiêm túc, khí thế ngút trời, hắn mới bắt đầu tò mò.
Thế là chẳng cần đợi đến ngày nghỉ, Nguyên Quân Khác đích thân trở về phủ để xem chuyện gì đang diễn ra.
Khi hắn trở về, đúng lúc Nguyên Tiễu đang kéo tay áo, cúi người, dùng bút vẽ đánh dấu lên tấm ván gỗ — dáng vẻ vô cùng chăm chú, đến nỗi không nghe được cả tiếng bước chân đến gần của hắn.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Nguyên Quân Khác cất tiếng.
“Hả?” Nguyên Tiễu giật mình, quay đầu lại nhìn thấy nhị ca nhà mình, theo bản năng... co rụt cổ lại.
Dù sao thì... lần duy nhất hai huynh đệ gặp nhau trước đó, Nguyên Quân Khác đã quất hắn một roi thẳng tay, chuyện đó đến giờ Nguyên Tiễu vẫn còn nhớ như in.
“Nhị… Nhị ca.” Nguyên Tiễu ngoan ngoãn đứng thẳng, không dám ngẩng đầu nhìn đối phương.
Nguyên Quân Khác nhíu mày, ánh mắt đánh giá thiếu niên trước mặt một lượt, vẻ mặt có chút khó tả.
Từ trước đến nay, hắn luôn là người chướng mắt tiểu tử này nhất — nhiều lần giận quá còn muốn đánh chết cho xong, để khỏi bị mất mặt.
Nhưng hôm nay, Nguyên Tiễu lại ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn, không gây chuyện, không phản bác, còn thể hiện thái độ nghiêm túc, kính trọng — khiến cho Nguyên Quân Khác cũng không biết nên đối mặt thế nào.
Bao năm nay, hắn chỉ quen làm người anh hay đánh chửi em, chứ chưa từng biết làm một người anh trai “bình thường” là như thế nào.
Vì hắn chưa từng nghĩ rằng, tiểu tử này lại có thể thay đổi chỉ sau một đêm, không hề cho hắn thời gian để thích ứng.
“Ngươi... Khụ.” Nguyên Quân Khác liếc nhìn đống gỗ bày trên đất, hỏi: “Làm cái gì đó?”
Nguyên Tiễu nghe vậy bèn vào phòng, mang bản vẽ ra đưa cho hắn.
Nguyên Quân Khác cúi đầu xem, ánh mắt lập tức thay đổi.
Chỉ thấy trên bản vẽ là một chiếc ghế có hai bánh xe, nhìn kỹ thì phát hiện đó là…
“Đây là...?”
“Xe gỗ có bánh.” Nguyên Tiễu nói: “Làm cho đại ca dùng, có cái này thì ra ngoài sẽ tiện hơn, không phải suốt ngày bị nhốt trong phòng.”
Trong mắt Nguyên Quân Khác thoáng hiện lên chút cảm động, nhưng hắn nhanh chóng che giấu, mặt không biểu cảm trả lại bản vẽ cho Nguyên Tiễu.
Khi rời mắt đi, hắn vô tình thấy tay Nguyên Tiễu bị phồng rộp, hai vết phồng nổi bật trên bàn tay trắng trẻo thon dài.
“Đau không?” Nguyên Quân Khác hỏi.
“Đau.” Nguyên Tiễu đáp thẳng thắn.
Nguyên Quân Khác sững người — rõ ràng không nghĩ rằng hắn sẽ trả lời thành thật như vậy. Người bình thường không phải hay nói “Không sao” để cứng rắn lên à?
Từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng quan tâm đứa em này, hiện tại… vẫn không biết nên quan tâm thế nào.
“Nhị ca...” Nguyên Tiễu thấy vẻ mặt hắn có gì đó là lạ, liền hỏi: “Huynh sao vậy?”
“Không có gì.” Nguyên Quân Khác lại nhìn hắn một cái, có chút gượng gạo nói:
“Biết vậy thì lúc trước nên dìm ngươi xuống hồ Trường Ninh sớm một chút, có khi còn giúp ngươi tỉnh ngộ sớm hơn mấy năm!”
Nguyên Tiễu: “…”