--

Nguyên Tiễu còn nhớ rõ, năm ấy cậu 14 tuổi đã phân hoá sau đó điều trải qua đầu tiên là kỳ phát tình.

Khi đó cậu chẳng hiểu gì cả, tuy rằng trong tiết học sinh – lý – vệ – sinh đã từng được học qua những kiến thức liên quan, nhưng đến khi thật sự xảy ra trên chính cơ thể mình, thì phần lớn vẫn chỉ là mờ mịt, luống cuống không biết phải làm sao.

 

Lúc đó, ngoài sự bức bối do kết hợp nhiệt mang đến cho thân thể khiến người táo bạo khó nhịn, thì tâm lý của cậu cũng gần như mất kiểm soát — tựa như tất cả lý trí cùng cảm giác xấu hổ đều dần dần tan biến, chỉ còn lại một loại khát vọng xa lạ mà hung hãn, khiến người run sợ.

Nếu không kịp thời khống chế thêm, cậu thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Cũng may là có ức chế tề, giúp cậu vượt qua được quãng thời gian gian nan đó.

Thuốc ức chế , đối với khoảng thời kỳ đặc thù của Omega mà nói, có thể ví như “thuốc cứu mạng”.

Về sau mấy năm liền, Nguyên Tiễu gần như không lúc nào rời khỏi thuốc ức chế , nhờ vậy mà không còn phải trải qua nỗi thống khổ khi bị kết hợp nhiệt tấn công nữa.

Nhưng dù có nghĩ thế nào, cậu cũng chưa từng ngờ tới —— sẽ có một ngày, chính mình lại mang thân thể Omega mà xuyên đến một thế giới như thế này.

 

Sớm biết vậy, có lẽ bản thân không nên học ngành cơ khí chế tạo, mà nên học y.

Nếu vậy, có khi bây giờ mình đã có thể tự tìm ra loại thuốc thay thế thuốc ức chế.

Nhưng hiện tại, nên làm gì đây?

Trời ơi...!

Nguyên Tiễu dùng ngón cái xoa nhẹ vài lần lên vết sẹo nhỏ ở giữa kẽ ngón cái và ngón trỏ bàn tay trái, bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh lúc mình rơi xuống nước. Khi đó mọi chuyện quá hỗn loạn,  chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, giờ đây bình tĩnh lại mới nhớ ra một chi tiết.

Nếu cậu nhớ không lầm, người đã cứu mình từ dưới nước lên, hình như là một Alpha.

Tuy rằng chỉ là phỏng đoán, nhưng khả năng này đối với bản thân cậu mà nói, giống như một tia hy vọng giữa tuyệt vọng.

Nếu đối phương thực sự là một Alpha, có khi là người đã xuyên không qua khe hở thời không cùng với cậu. Hoặc giả, thế giới này thực ra có tồn tại ABO, chỉ là cậu chưa biết mà thôi — dù sao thì ký ức về cuốn sách kia trong đầu cậu cũng không trọn vẹn.

Nhưng bất kể thế nào, đối với cậu thì đây chính là một bước ngoặt.

Chỉ cần tìm được đồng loại, nói không chừng có thể tìm ra cách giải quyết vấn đề…

Hẹ hẹ…

Còn gần một tháng nữa mới đến kỳ phát tình , trong vòng một tháng tới mình nhất định phải tìm được người đó.

Nghĩ đến đây, Nguyên Tiễu liền gọi gã sai vặt vào phòng.

Tên sai vặt này gọi là Nén Vàng, từ nhỏ đã hầu hạ nguyên chủ.

Dựa vào thái độ của hắn khi đối mặt với Nguyên Tiễu, có thể đoán rằng nguyên chủ đối xử với gã không tốt, nếu không, đối phương cũng sẽ không dè dặt như thể lúc nào cũng sợ bị đánh chửi như vậy.

“Công tử, ngài đói bụng sao?” Nén Vàng dè dặt hỏi.

“Cũng hơi đói rồi, phiền ngươi giúp ta làm chút gì ăn đi.”

Nén Vàng sớm đã cảm thấy hôm nay công tử nhà mình có chút khác lạ, nhưng hắn chỉ nghĩ rằng Nguyên Tiễu sau khi rơi xuống nước vẫn chưa hồi phục, nên không dám lơ là, vội vàng đi xuống bếp làm cơm.

Nguyên Tiễu hôm nay đã nhịn đói hơn nửa ngày, bụng đã kêu òng ọc từ sớm.

Hắn vừa cầm đũa định ăn, bỗng nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi Nén Vàng: “Ngươi ăn cơm chưa?”

“Tiểu nhân... tiểu nhân không đói ạ.” Nén Vàng vội vàng trả lời.

Trước đây hắn đều phải đợi công tử ăn xong mới dám ăn, sao dám ăn trước?

Nguyên Tiễu ban đầu định bảo hắn ngồi xuống ăn cùng, nhưng lại sợ hắn bất an, đành lấy thêm một cái chén, gắp ít đồ ăn đưa cho hắn. Nén Vàng ngây người nhìn hắn, không dám nhận, cũng không dám giơ tay ra, vẻ mặt trông rất đáng thương.

“Hôm nay ta suýt chết đuối, sau khi tỉnh lại thì thông suốt được rất nhiều chuyện.” Nguyên Tiễu giải thích: “Nếu ngươi thấy ta hôm nay khác thường, thì cũng đừng lấy làm lạ.”

Nguyên Tiễu nghĩ kỹ rồi — bây giờ cậu không có ký ức của nguyên chủ, nếu muốn đóng giả làm nguyên chủ mà không để lộ sơ hở thì gần như không thể. Chi bằng mượn cớ lần rơi xuống nước này để mọi người xung quanh cho rằng cậu “cá tính đại biến” sau khi thoát chết.

“Công tử...” Nén Vàng vẫn còn chưa phản ứng kịp.

“Ta bị ngạt nước lâu như vậy, tỉnh lại cũng quên đi nhiều chuyện, đang định hỏi ngươi một số việc.” Nguyên Tiễu đẩy cái chén đến gần, “Ngươi vừa ăn vừa nói cho ta nghe.”

Thấy y kiên quyết như vậy, Nén Vàng không dám trái lời, đành bưng bát cơm đến góc phòng ngồi xổm xuống.

Nguyên Tiễu bất đắc dĩ, chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Ngươi ngồi đây đi, xa quá ta nghe không rõ.”

Nén Vàng đành phải rón rén cầm chén ngồi xuống bên cạnh cậu , một tay cầm chén, một tay cầm đũa, vẫn không dám nói.

“Trước kia ta đối xử với ngươi không tốt sao?” Nguyên Tiễu hỏi.

“Không có, không có, công tử rất tốt ạ.” Nén Vàng vội đáp.

Nguyên Tiễu nghe vậy liền mỉm cười với hắn: “Ăn đi, ngươi cứ không ăn ta lại nghi cơm này bị hạ độc đấy.”

“Không có! Công tử ăn sao lại có độc được!” Nén Vàng sợ cậu  không tin, vội vàng ăn mấy miếng để chứng minh đồ ăn không có vấn đề.

Rất nhanh hắn cũng hiểu ra lời Nguyên Tiễu là đùa giỡn.

Hắn len lén nhìn về phía công tử nhà mình, chỉ thấy đối phương mặt mày ôn hòa, hoàn toàn không có dáng vẻ ngang ngược như trước.

Không thể không nói, công tử nhà hắn thật sự rất đẹp trai.

Ngũ quan thanh tú, sống mũi cao thẳng, đặc biệt là đôi môi mỏng hồng hồng kia — khi cười lên khiến cả khuôn mặt sinh động rạng rỡ, nhìn thôi đã thấy vui vẻ trong lòng.

Chỉ là trước kia người này quá ngang ngược, khiến Nén Vàng chẳng có thời gian mà ngắm cho kỹ.

“Công tử muốn hỏi gì?” Nén Vàng cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút.

Nguyên Tiễu vừa ăn vừa ra hiệu bảo hắn ăn xong rồi nói.

Cậu có thói quen từ học viện quân sự: khi ăn không nói chuyện.

Đến khi no bụng rồi, Nguyên Tiễu mới mở miệng lần nữa:

“Ta có chút không nhớ rõ hôm nay làm sao mà rơi xuống nước, rồi làm sao lại được cứu lên, ngươi kể lại đầu đuôi cho ta nghe một lần đi.”

“Hôm nay...” Nén Vàng lén liếc Nguyên Tiễu một cái, nói ậm ừ: “Hôm nay ngài hẹn Đồng công tử và mấy người nữa ra hồ Trường Ninh ngồi thuyền hoa nghe hát, sau đó... sau đó lúc đang đùa giỡn với ca cơ thì rơi xuống hồ.”

“Ngồi thuyền hoa nghe khúc?” Nguyên Tiễu hỏi lại.

“Là vì trên thuyền có... có mấy vị cô nương thân thiết với ngài.”

“Mấy người luôn?” Nguyên Tiễu nhướng mày, thầm nghĩ nguyên chủ thật phong lưu, cùng lúc thân thiết với vài người.

May mà hắn là người xuyên tới, chứ nghĩ đến nguyên chủ có bao nhiêu “thâm giao”, cảm giác thật khó chịu.

“Lúc ta rơi xuống nước, có những ai ở đó? Là ai đã cứu ta?” Nguyên Tiễu hỏi.

“Đồng công tử bọn họ đều ở đó, tiểu nhân cũng vậy.” Nén Vàng vội giải thích: “Ngài rơi xuống nước xong, tiểu nhị biết bơi cũng nhảy xuống cứu ngài, nhưng không hiểu sao mặt hồ vốn bình lặng lại đột nhiên nổi lốc xoáy, trong nháy mắt đã cuốn ngài đi... Lúc chúng ta tìm được ngài, thì thấy ngài nằm bên bờ đảo giữa hồ.”

Nếu người khác nghe được lời này, chắc chắn sẽ không tin — hồ yên sóng lặng làm sao có lốc xoáy?

Nhưng Nguyên Tiễu hiểu, lốc xoáy kia tám chín phần là “khe hở thời không” khiến bản thân cậu xuyên tới đây.

“Vậy người cứu ta rốt cuộc là ai?”

“Giữa hồ có Vọng Nguyệt Các, tiểu nhân dẫn người đi hỏi rồi, người kia không để lại tên, chỉ nói ân tình này sẽ tìm Nhị công tử để đòi.”

“Nhị công tử? Tức là nhị ca ta?” Nguyên Tiễu hỏi.

“Đúng vậy.” Nén Vàng gật đầu.

Nói cách khác, nếu muốn biết ai cứu mình, thì phải hỏi nhị ca.

Nhưng theo như những gì cậu  biết, vị nhị ca này không dễ chọc.

Nguyên gia nhị công tử – Nguyên Quân Khác, từ nhỏ luyện võ, là một trong những thiếu niên tài giỏi nhất kinh thành, tuổi còn trẻ đã lập công, được đặc cách đề bạt làm thống lĩnh Vũ Lâm Vệ. Suốt hơn hai mươi năm sống, gần như không có tỳ vết gì, chỉ có điều lo lắng duy nhất là có một đệ đệ không ra gì như Nguyên Tiễu.

Vì vậy, mối quan hệ giữa hai huynh đệ cực kỳ căng thẳng.

Nguyên Tiễu nhất thời thấy sợ, không biết có nên đi tìm vị nhị ca đáng sợ này không.

Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Ngay sau đó — “Rầm” một tiếng — cửa phòng bị đá tung, một thanh niên thân hình cao lớn bước vào.

“Nhị... Nhị công tử.” Nén Vàng vội đứng dậy hành lễ.

Nguyên Tiễu giật mình ngẩng đầu nhìn, liền chạm ngay ánh mắt đầy lửa giận của Nguyên Quân Khác.

“Nhị...”

Hắn còn chưa kịp gọi một tiếng “nhị ca”, liền cảm thấy gió rít bên tai, theo bản năng nghiêng đầu tránh đi, chỉ nghe “choang” một tiếng, cái ly trên bàn bị quất vỡ tan.

Nguyên Tiễu nhìn mảnh sứ vỡ nát trên bàn, một lúc sau mới hoàn hồn.

Một roi này nếu trúng người cậu, thì da tróc thịt bong là chắc.

Tuy biết quan hệ giữa mình và nhị ca không tốt, nhưng không ngờ đối phương lại bạo lực đến mức này — chẳng thèm quan tâm hắn vừa tỉnh sau khi suýt chết đuối, vừa vào là ra tay ngay.

 

“Nhị công tử bớt giận!” Nén Vàng lập tức quỳ rạp xuống đất.

“Dám cầu xin thay nó, thì đánh chung luôn!” Nguyên Quân Khác lạnh lùng nói, không buồn liếc hắn lấy một cái.

Lời vừa dứt, cây roi trong tay y lại vung lên, quất thẳng về phía Nguyên Tiễu.

Nguyên Tiễu nào dám cứng đầu đối chọi với y, thân thể phản ứng còn nhanh hơn đầu óc, chưa đợi roi quất xuống thì cậu đã nhanh chóng chui tọt vào gầm bàn.

“Ra đây!” Hai roi quất vào khoảng không khiến lửa giận của Nguyên Quân Khác càng tăng vọt.

“Ngươi đừng đánh ta, ta sẽ ra ngay!” Nguyên Tiễu ôm đầu trốn dưới gầm bàn.

“Ta không đánh ngươi,” Nguyên Quân Khác lạnh giọng, “Ta sẽ cho người trói ngươi quăng về hồ Trường Ninh làm mồi cho cá, đỡ phải ra ngoài làm mất mặt ta!”

Vừa nói dứt, y liền tung một cước, đá lật úp chiếc bàn nơi Nguyên Tiễu đang trốn.

Nguyên Tiễu không kịp tránh, thấy y lại giơ tay lên, sợ đến mức ôm đầu co người thành một cục.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng quát:

“Dừng tay!”

Giọng nói không lớn, tuy là đang quát bảo dừng lại, nhưng vẫn nghe ra được sự ôn hòa dịu dàng.

Không biết vì sao, nhưng Nguyên Quân Khác lại thật sự dừng tay, cây roi cũng khựng lại giữa không trung.

Nguyên Tiễu len lén ngẩng đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy bên ngoài dừng lại một chiếc bộ liễn (xe cho người tàn tật thời cổ), bên trong ngồi một thiếu niên khí chất ôn hòa. Không cần đoán cũng biết, có thể khiến Nguyên Quân Khác thu tay, còn đủ sức khống chế cục diện, chắc chắn chỉ có đại ca của cậu — Nguyên Quân Hoài.

Hai vị ca ca của Nguyên Tiễu tuy chỉ hơn cậu hai tuổi, nhưng tính cách lại khác biệt hẳn.

Một người ôn nhu như ngọc, là quân tử nhã nhặn; người còn lại thì là kẻ vung tay không nói lời thừa — một võ nhân điển hình.

Chỉ là không ngờ, cậu vừa xuyên đến ngày đầu tiên, đã trực tiếp chạm mặt cả hai vị này.

“Đại ca.” Vừa rồi còn gào giết đòi đánh người, giờ thấy đại ca tới, Nguyên Quân Khác liền lập tức thu lại tính khí.

Nguyên Tiễu thấy vậy cũng vội vã ngoan ngoãn đứng dậy, học theo dáng vẻ Nguyên Quân Khác mà cúi đầu hành lễ.

Nguyên Quân Khác nhanh chóng bước lên, cúi người bế Nguyên Quân Hoài từ trong bộ liễn xuống, đặt ngồi lên ghế dài trong phòng. Vị đại công tử này của Nguyên gia, từ dung mạo đến học vấn, khí chất đều thuộc hàng nhất lưu, chỉ tiếc năm đó gặp tai nạn khiến hai chân tàn phế, ngày thường chỉ có thể di chuyển nhờ bộ liễn và người khác giúp đỡ.

“Muốn dạy dỗ nó, thì chờ nó khoẻ rồi hãy nói.” Nguyên Quân Hoài ổn định chỗ ngồi xong mới mở miệng.

“Huynh trưởng dạy rất đúng.” Nguyên Quân Khác lập tức dịu giọng, tỏ ra vô cùng kính trọng huynh trưởng.

“Tam đệ, thân thể đệ không sao chứ?” Nguyên Quân Hoài quay sang hỏi Nguyên Tiễu.

“Đệ không sao.” Nguyên Tiễu nhanh chóng đáp: “Làm đại ca phải lo lắng rồi.”

Một bên, Nguyên Quân Khác nghe vậy liền cau mày, liếc nhìn cậu một cái. Cái tên đệ đệ này của y, từ trước tới giờ mồm miệng toàn nói lời xóc óc, chẳng bao giờ biết cúi đầu nhận sai, lại càng đừng nói đến việc nói năng tử tế như vậy.

Nếu không phải vì nể mặt huynh trưởng, y đã sớm nhốt thằng nhãi này vào hầm rồi, khỏi phải ra ngoài gây chuyện.

Nhưng hôm nay không hiểu sao, đệ đệ này của y lại có vẻ rất là... kỳ lạ.

“Không sao thì tốt rồi.” Nguyên Quân Hoài khẽ mỉm cười.

Bởi vì lâu năm không ra khỏi cửa, sắc mặt hắn có phần tái nhợt bệnh tật, khiến cả người càng toát ra vẻ ôn nhuận như ngọc.

Nguyên Tiễu nghĩ đến chuyện hắn bị tật ở chân mà còn cố đến tận đây, cảm thấy áy náy, liền chủ động nói:

“Đại ca yên tâm, sau này đệ sẽ không ra ngoài hồ nháo nữa, sẽ sống đúng mực.”

Nguyên Quân Hoài khựng lại, nét mặt có chút kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Nguyên Tiễu lại nói ra câu này.

Sợ hắn nghi ngờ, Nguyên Tiễu vội nói: “Hôm nay đệ suýt chết đuối trong hồ, nghĩ thông nhiều chuyện rồi.”

“Ngươi có nghe thấy không?” Nguyên Quân Hoài quay sang nói với nhị đệ: “Tam đệ chúng ta muốn cải tà quy chính đấy.”

“Hửm.” Nguyên Quân Khác nhướng mày, rõ ràng chẳng mấy tin tưởng chuyện thằng đệ mình thật sự thay đổi.

Những năm qua, thằng này gây ra biết bao nhiêu trò xằng bậy?

Nếu mà nói sửa là sửa được ngay thì có chờ đến hôm nay?

Tuy nhiên, không muốn cãi lời huynh trưởng, y liền quay sang Nguyên Tiễu nói:

“Hôm nay trận đòn này coi như cho ngươi nhớ đời. Từ nay trở đi ngươi đóng cửa ở trong phủ mà kiểm điểm. Không có lệnh của ta thì đừng hòng bước ra khỏi cửa nửa bước, bằng không thì chẳng ai cứu nổi đâu!”

Dứt lời, y lại hành lễ với Nguyên Quân Hoài, liếc mắt nhìn mái tóc dài đã cắt của Nguyên Tiễu một cái, rồi mới xoay người rời đi.

Nguyên Tiễu nhìn bóng lưng y, định gọi lại hỏi người cứu mạng mình là ai, nhưng cuối cùng lại không dám.

Cậu còn chưa kịp hỏi gì cả mà!

Nhưng nhìn dáng vẻ đó của Nguyên Quân Khác, cho dù có hỏi thì đối phương cũng chưa chắc chịu trả lời.

“Nhị ca ngươi tính tình là như thế đó.” Nguyên Quân Hoài liếc nhìn mấy chiếc bàn ghế bị đổ ngổn ngang trên đất rồi nói,

“Ngươi cũng biết võ nghệ của hắn rồi đó. Nếu hắn thật muốn đánh ngươi, thì đừng mơ trốn được như hôm nay.”

Nguyên Tiễu ngoan ngoãn đứng nghe, không dám phản bác.

Kỳ thật trong lòng cậu cũng thấy kỳ lạ —— với bản lĩnh của nhị ca như vậy, nếu thật muốn quản giáo nguyên chủ thì chẳng có gì khó. Nhưng vì sao nguyên chủ lại dám lộng hành như thế, không có chút kiêng dè nào?

Dù trong sách viết rằng cha mẹ của Nguyên gia quanh năm không ở kinh thành, nhưng hai vị ca ca này cũng không giống loại người buông tay mặc kệ. Một người văn, một người võ, chẳng lẽ lại không dạy nổi một thằng em trai?

Có điều, hiện tại Nguyên Tiễu không còn tâm trí để nghĩ sâu xa.

Cậu phải nhanh chóng tìm cách làm dịu mối quan hệ với nhị ca, rồi tìm cho được người đã cứu mạng mình hôm đó.

“Hôm nay đúng là do ngươi gây chuyện thật.” Nguyên Quân Hoài nói: “Ngươi ngã xuống nước thì người khác cứu, mà người đó lại nhất định đòi gán ân tình cho nhị ca ngươi. Mà nhị ca ngươi xưa nay ghét nhất là mang nợ người ta, giận thì cũng là chuyện bình thường.”

Nghe giọng điệu kia, chẳng lẽ huynh ấy biết chút nội tình?

“Đại ca!” Nguyên Tiễu vội vàng hỏi: “Huynh cũng biết người cứu đệ là ai sao? Để đệ tự đi tìm, mạng này là người đó cứu, ân tình này phải để đệ tự trả, không thể để nhị ca gánh thay được!”

“Chỉ sợ chuyện không đơn giản như vậy đâu.” Nguyên Quân Hoài thở dài, “Ta chỉ nghe nói người cứu ngươi hôm nay là người của Doanh Tuần Phòng. Phó thống lĩnh của bọn họ với nhị ca ngươi có thâm thù, lần này khó khăn lắm mới mượn được chuyện này để chèn ép, làm gì dễ bỏ qua như thế?”

Chẳng trách người đó lại cố tình gán ân tình lên đầu nhị ca —— thì ra là có mưu đồ cả.

Nguyên Quân Hoài nói một hồi liền thấy mệt, Nguyên Tiễu liền sai người đưa huynh về chỗ nghỉ.

“Ngươi có biết nhị ca ta và người của Doanh Tuần Phòng có mâu thuẫn gì không?” Nguyên Tiễu hỏi Nén Vàng.

“Công tử, chuyện đó ngài cũng quên rồi sao?” Nén Vàng vội nói: “Nhị công tử với Phó thống lĩnh của Doanh Tuần Phòng – Vệ đại nhân ấy, xưa giờ vốn không hợp nhau, từ nhỏ đã vậy rồi.”

“Phó thống lĩnh Vệ?”

“Vâng! Là Vệ Nam Từ.”

Vệ Nam Từ?

Nguyên Tiễu nhíu mày. Cái tên này… nghe có vẻ quen quen.

 

--

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play