Không ngờ vẽ tranh lại khó như vậy, Tùng Chỉ xấu hổ đến mức hai tai đỏ bừng: “Xin lỗi, hình như tôi không biết vẽ…”
Hắn đặt cây bút nước màu đen xuống, cố gắng kìm nén xúc động muốn biến về nguyên hình mà cười khổ: “Trước đây tôi từng thấy người ta vẽ, tưởng là đơn giản lắm, ai ngờ… là tôi suy nghĩ quá ngây thơ. Nhưng Vương hậu yên tâm, hình dạng của đại vương lúc hóa người rất anh tuấn oai phong, tuyệt đối không giống như tôi vẽ đâu.”
“Anh tuấn oai phong” là những từ quá mơ hồ, Hứa Dạng không thể tưởng tượng ra được. Nhưng rõ ràng Tùng Chỉ đã rất cố gắng, cô đành kìm nén thất vọng, gật đầu an ủi: “Không sao, lần đầu mà vẽ được như vậy đã tốt lắm rồi. Tôi học từ nhỏ mà vẽ con chim còn bị người ta tưởng là con mèo, cũng chẳng hơn gì anh đâu.”
Thấy cô rõ ràng thất vọng nhưng vẫn dịu dàng an ủi, Tùng Chỉ càng áy náy. Hắn nghĩ một lúc, cố gắng mô tả bằng lời: “Đại vương rất cao, cao hơn tôi khoảng nửa cái đầu. Lông mày rậm, sống mũi cao, vóc dáng cũng rất cường tráng, thường mặc một bộ áo dài tay rộng màu đen, tóc đen dài giống tôi, buộc nửa bằng một cây trâm ngọc trắng…”
Hứa Dạng chăm chú lắng nghe, trong đầu cuối cùng cũng hình thành một hình ảnh mơ hồ về cha đứa bé, không còn là khoảng trống mù mịt nữa.
“Đại vương pháp lực cao cường, khí chất uy nghiêm, con gấu đen hung hăng nhất ở núi Cúc Cúc cũng phải cúi đầu xưng thần, không dám làm càn khi gặp ngài ấy. Đại vương rất ít khi xuống núi, mỗi lần xuống đều là hình người, nên không nhiều yêu quái biết được bản thể của ngài là gì.”
Thấy cô nghe rất chăm chú, Tùng Chỉ kể tiếp những điều mình biết: “Tôi nghe cây đa già dưới chân núi nói rằng, đại vương đến núi Cúc Cúc từ hơn một nghìn ba trăm năm trước. Khi ấy, đỉnh núi bị một con ngân giao hung ác chiếm giữ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play