…
Ngại Ly Bạch mớm quá chậm, Tử Ngọc đoạt lấy đĩa, ăn từng ngụm lớn, một ngụm bánh gatô, một ngụm Tứ Thần Canh. “Thu thúc, cái này ngon lắm, lần sau còn muốn!” Cái việc bỗng nhiên không ăn xong mà còn nghĩ đến lần sau của Tử Ngọc, lập tức khiến mọi người trong nhà bật cười. Khâu tổng quản một mực căng thẳng trái tim cuối cùng cũng thoáng thả lỏng, lại bắt đầu đuổi người: “Lão tổ tông, các người đều trở về nghỉ ngơi đi, nơi này có lão nô nhóm hầu hạ. Nhiều người ngược lại không khí không lưu thông, đế quân thân thể mảnh mai không thể thấy gió.”
Ăn đến vui vẻ, khóe miệng Tử Ngọc giật giật, giả vờ như không nghe thấy gì. Nàng quay đầu nhìn Ly Bạch, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ. 【 Nàng lúc nào thân thể mảnh mai, chẳng phải chỉ là thăm dò một đứa bé thôi sao! Không đến mức a. 】
…
Cuối cùng ăn no nê, Tử Ngọc sờ bụng trong phòng, nói: “Thời gian này mọi người vất vả rồi, sắp đến tết, ai muốn về nhà đoàn tụ thì xin phép sớm. Cuối năm mười củi, sang năm không ngừng cố gắng. Khâu tổng quản, Thược Dược tổng quản, Thịnh tổng quản, Thu đầu bếp thưởng một hộp bảo thạch, làm phiền các vị.”
Có Ly Bạch kéo về hơn một trăm rương chiến lợi phẩm, số lượng bảo thạch cỡ ngón tay cái lên đến tám mươi rương. Ly Bạch tự mình chọn ra những viên tinh phẩm, dĩ nhiên là vào kho của Tử Ngọc. Những viên bảo thạch vụn kia trở thành phần thưởng cho những người có công. Một hộp không lớn, cũng không nhiều, chỉ có sáu mươi viên bảo thạch cỡ ngón tay cái, đủ mọi màu sắc xếp cùng nhau trông rất xinh đẹp.
Nhưng xinh đẹp hơn cũng không còn gì đáng giá nữa, Tử Ngọc mới tùy tiện ban thưởng. Nếu đổi lại trước kia, lúc mới từ Vân Đô lang thang ra ngoài, chắc chắn nàng sẽ không nỡ. Dù sao một viên bảo thạch cỡ ngón tay cái, giá thị trường cũng hơn ngàn hai ngân lượng, càng là trang sức mà nhiều phụ nữ mơ ước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT