Trong tích tắc, Cố Văn Việt tưởng tượng đến dáng vẻ của Cố Tấn Thành—cả người như rơi vào trạng thái mất kiểm soát cảm xúc, tưởng tượng đến nếu thật sự có chuyện xảy ra, nếu thật sự phải rời xa, sẽ không còn được nhìn thấy Cố Tấn Thành nữa...
Người đàn ông bên trái huých vai cậu một cái: “Ê! Khóc cái gì đấy?”
Gã bên phải thì tỏ ra khó hiểu: “Một thằng đàn ông mà cũng khóc được vậy luôn hả? Má ơi, tụi tao còn chưa làm gì mày mà?”
Hắn vỗ vỗ vai Cố Văn Việt, “Mày đừng làm quá, tụi tao đâu có định giết mày, má, ông đây cũng không muốn đi giết người rồi bị truy nã đâu.”
Cố Văn Việt bị khăn vải thấm nước che kín đôi mắt, cảm giác vô cùng khó chịu nhưng vẫn không nhúc nhích.
Cậu vốn không định khóc, chỉ là sự cay đắng ấy như không cách nào nuốt xuống được, nước mắt nóng hổi cứ thế trào ra không kiểm soát nổi.
Bỗng nhiên, xe đi qua một đoạn đường nào đó, Cố Văn Việt nghe thấy giọng thì thầm bên tai từ gã đàn ông bên trái: “Mày đừng sợ, bọn Nhật không phải muốn tìm mày gây chuyện đâu, ngoan ngoãn nằm im, chờ xong việc là tụi tao thả mày về.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play