“Được rồi, vấn đề phòng ma đã giải quyết.” An Tiểu Thái quay lại, vui vẻ giơ quả banh lên.
Giả Bộ xoa đầu trọc, “Ngươi làm việc này rất thuần thục.”
An Tiểu Thái nghiêng đầu cười, “Thật ra, trước khi trở thành phù thủy, ta đã học được vài câu thần chú từ các bậc tiền bối. Lúc trước không hiểu nguyên lý nhưng vẫn cứ dùng, những chuyện phong linh như thế này, ta cũng đã từng làm vài lần.”
Lúc này, điện thoại của Nguyên Thanh Chu vang lên. Nàng lấy ra xem, là Lưu Mỹ Lan.
“Bệnh viện, mau tới bệnh viện đi, bà của ta biến đổi rất kỳ lạ, ngươi mau tới! Cầu xin ngươi mau tới!”
Nguyên Thanh Chu cúp điện thoại, cầm lấy dao, nói với An Tiểu Thái và Giả Bộ đang đi ra khỏi phòng: “Vấn đề phòng ma vẫn chưa kết thúc.”
Bệnh viện Trung tâm Thành Cửu An.
Nguyên Thanh Chu, An Tiểu Thái và Giả Bộ ba người chạy tới, thẳng đến khu nội trú lầu 7.
Vì không muốn phá hoại nhan sắc tuyệt thế của Nguyên Thanh Chu, đồng thời vóc dáng của mình lại quá thấp, An Tiểu Thái đành phải hy sinh Giả Bộ. Nàng cột chiếc camera vào đầu Giả Bộ, giống như một chiếc đèn pha.
Ba người với tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng bệnh đơn trên lầu 7. Cửa phòng đóng kín, Lưu Mỹ Lan co ro người dựa vào tường, sắc mặt trắng bệch.
Trước đó, Nguyên Thanh Chu đã dặn dò nàng cố gắng không làm phiền bất kỳ ai.
Nhìn thấy Nguyên Thanh Chu chạy tới, phía sau còn dẫn theo hai đứa trẻ cùng tuổi, Lưu Mỹ Lan có chút nghi ngờ mình bị điên rồi hay không, không báo động mà lại tin tưởng đám trẻ này.
Có lẽ trước đây Nguyên Thanh Chu đã cứu mạng nàng bằng một nhát dao, khiến nàng không thể khống chế mà tin phục và ỷ lại.
“Bà ấy ở bên trong, lúc mới cứu chữa ra ngoài thì vẫn rất tốt, thật sự là mới tỉnh dậy đã thay đổi.”
Lưu Mỹ Lan run rẩy, giọng nói nhỏ nhẹ, “Giờ phải làm sao đây? Có nên báo động không?”
“Yên tâm, trước khi đến ta đã thông báo cho Dị Điều Cục, tin tưởng bọn họ sẽ tới ngay thôi.”
“Dì đừng sợ, nhà ta đại lão lợi hại lắm, ngay cả huấn luyện viên của chúng ta cũng phải phục nàng, cho nên dì đừng quá lo lắng…”
“Đúng đúng, Tiểu Thái nói đúng.”
Giả Bộ gật gù bên cạnh, khiến An Tiểu Thái thỉnh thoảng phải liếc mắt ám chỉ hắn, trên đầu còn có camera, phải giữ bình tĩnh.
Nguyên Thanh Chu rón rén đẩy cửa phòng. Bàn tay trái của nàng đột nhiên đè lại nắm đấm, ngăn nàng mở cửa. Nguyên Thanh Chu nhíu mày, vẫn quyết định vào xem.
Vừa bước vào, nàng đã ngửi thấy một mùi hôi thối như xác chết, nghe thấy tiếng sột soạt kèm theo âm thanh nhai nuốt kỳ quái.
Nàng nhấc tay nắm chặt chuôi dao, chậm rãi tiến lại gần, liền thấy vị lão thái thái gầy trơ xương ngồi xổm trên ghế sofa, lưng quay về phía nàng, trông giống như một con khỉ.
Mái tóc hoa râm không biết bị nàng tự tay giật đứt hay tự rơi ra, chỉ còn lại vài sợi thưa thớt treo trên đầu, lộ ra da đầu trắng bệch.
Trong phòng bệnh một mớ hỗn độn, khắp nơi đều là vụn thức ăn thừa và đồ vật bị xé nát. Lão thái thái ngồi xổm ở đó không ngừng dùng hai tay moi bọt biển bên trong ghế sofa, nhét mạnh vào miệng, òm ọp òm ọp nhai nuốt.
Bụng của bà ta lớn đến kinh người, có thể so với người mang thai mười tháng. Bà ta đẩy bung lớp áo bệnh nhân, làn da như vỏ cây đều là những đường vân màu xanh đen.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nguyên Thanh Chu không làm phiền lão thái thái, nhẹ nhàng lui ra ngoài, dùng tay trái thuận tay lấy đồ lau nhà chặn cửa lại.
“Thế nào?”
Cả ba đều nhìn Nguyên Thanh Chu.
Nguyên Thanh Chu lắc đầu, nói khẽ, “Chúng ta tốt nhất nên lui ra ngoài trước, chờ người của Dị Điều Cục đến xử lý.”
Cả ba đều nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng nói của Nguyên Thanh Chu, cùng nhau gật đầu.
“A, có khói, cháy rồi!!”
Lưu Mỹ Lan đột nhiên chỉ vào khe cửa phòng bệnh phía dưới xuất hiện làn khói trắng và hô lên, sau đó liền muốn xông vào cứu người.