Giả Bộ liếc nhìn phòng khách, đang muốn đặt đồ vật trong tay xuống, Nguyên Thanh Chu bỗng nhiên đi tới, che khuất An Tiểu Thái phía trước, nhìn chằm chằm Giả Bộ.
“Đồng thời ném hai viên xúc xắc, xác suất để tổng điểm số là 5 là bao nhiêu?” Nguyên Thanh Chu ngữ khí băng lãnh hỏi.
Giả Bộ giật mình, “Ngươi làm gì vậy, bây giờ không phải thời gian khảo thí.”
An Tiểu Thái cũng giật mình một chút, chợt kịp phản ứng, thân thể cứng đờ.
“Xin ngươi trả lời.”
Nguyên Thanh Chu chậm rãi rút ra Thanh Liên Đao phía sau, trong lòng mặc niệm một phần mười sáu.
Tiếng lưỡi đao lướt qua vỏ đao bị kéo dài trong căn phòng trống vắng, tạo cho người ta một loại áp lực nặng nề, sát khí đằng đằng.
Giả Bộ nuốt nước bọt, không tự chủ được lui về phía sau một bước, “Được được được, sợ ngươi rồi, một phần mười sáu, đi sao?”
Vừa dứt lời, Nguyên Thanh Chu ánh mắt mãnh liệt, vung đao chém xuống. Giả Bộ không kịp chuẩn bị, lập tức bị bổ làm đôi, hai mắt mở to đầy vẻ không thể tin.
“Trả lời sai lầm.” Nguyên Thanh Chu thu đao vào vỏ, từ tốn nói.
Trong studio của An Tiểu Thái, sớm có người tiến vào nhìn thấy nhát đao kia của Nguyên Thanh Chu, bình luận trong nháy mắt bùng nổ!
[A a a, tiểu tỷ tỷ rất đẹp!]
[Giết người dẫn chương trình, quan quan quan… Chú ý.]
[Tiểu tỷ tỷ còn thiếu làm ấm giường không (thẹn thùng)]
[Tiểu tỷ tỷ, mời dùng sức yêu thương ta!]
Nhưng những thứ này đều không ảnh hưởng tới Nguyên Thanh Chu. Nàng nhìn Giả Bộ trước mặt vỡ ra, hóa thành một sợi khói, bị hút vào lòng bàn tay trái của nàng.
An Tiểu Thái sắc mặt âm trầm, “Cái yêu yểm này quá phách lối đi, nếu không phải bây giờ ta tinh thần lực… Tính toán!”
Nguyên Thanh Chu vừa rồi cố ý nói sai đáp án trong lòng, cái yêu yểm kia quả nhiên trúng chiêu.
Với thành tích của Giả Bộ, vấn đề này căn bản không thể trả lời được, nhưng yêu yểm là thông qua ảnh hưởng các giác quan của các nàng để tạo ra ảo giác, cho nên khẳng định sẽ nói ra đáp án mà trong lòng nàng mặc niệm.
Leng keng ~
Chuông cửa lại vang lên lần nữa, An Tiểu Thái giật mình một chút, nhớ lại một chút không mấy tốt đẹp, chợt dâng lên một cỗ tức giận, nàng khí thế hung hăng nhấc cái bình hoa ở cửa lên.
“Không xong đúng không.”
Kéo cửa ra, lại nhìn thấy Giả Bộ đầu trọc bóng lưỡng, cười rạng rỡ giơ ly trà sữa và gà rán trong tay lên.
“Tiểu Thái, ta đến mang cho các ngươi sự ấm áp.”
Cảnh tượng giống hệt như vừa rồi, An Tiểu Thái quả quyết cho rằng là yêu yểm đang ảnh hưởng giác quan của nàng.
“Thối yêu linh muốn chết!”
An Tiểu Thái không nói hai lời, vung bình hoa liền hướng về phía đầu Giả Bộ đập xuống.
“Tiểu Thái!”
Nguyên Thanh Chu vội vàng hô, nhưng bình hoa đã vỡ tan thành bảy tám mảnh trên đầu Giả Bộ.
Giả Bộ hai tay mang theo đồ vật, vẻ mặt mờ mịt, một dòng máu đỏ tươi từ trán hắn chảy xuống.
“Ít ra cũng phải trước dò xét rõ ràng rồi hẵng nện chứ.”
Nguyên Thanh Chu nhẹ nhàng thở dài.
Trong phòng khách, Giả Bộ bày ra vẻ mặt ủy khuất với đôi mày rậm xếch thành hình bát tự, trên trán dán một miếng băng cá nhân hình hoạt hình màu hồng. Sự kết hợp này lại vô tình tạo nên một vẻ ngốc nghếch đáng yêu, tương phản với thân hình cơ bắp cuồn cuộn của hắn.
An Tiểu Thái ở bên cạnh rót trà dâng nước cho Giả Bộ, cúi đầu xin lỗi.
“Thật xin lỗi Giả Bộ ca ca, ta thật sự không biết rõ ngươi là người, a, không phải, ta không phải có ý đó…”
Giả Bộ tỏ vẻ bị tổn thương, “Đừng nói nữa, quá đau lòng.”
“Thật sự rất xin lỗi, thật sự là ta trước đây bị yêu linh lừa gạt rất thảm, sau đó liền bị ám ảnh…”
Đã quá 12 giờ, An Tiểu Thái hôm nay không còn tương tác trực tiếp mà nhường người xem tự do lựa chọn camera muốn xem. Mọi người tự do hoạt động trong phòng.
An Tiểu Thái đang kể lại sự việc vừa rồi cho Giả Bộ nghe. Nguyên Thanh Chu ngồi trên thảm trong phòng khách làm bài tập, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai người, đồng thời ngăn cản bàn tay đang có ý định làm đổ ly trà sữa.