“Nhanh, sắp xếp phòng giải phẫu.”

Nguyên Thanh Chu nhìn thấy lão thái thái hôn mê lại mở to hai mắt, thất khiếu chảy máu, trên khuôn mặt khô héo cũng là nụ cười dữ tợn.

Người được đưa vào phòng giải phẫu, Nguyên Thanh Chu đi vào phòng bệnh tìm một hồi, nhưng không tìm được chiếc điện thoại màu đen kia.

Trở lại đại sảnh lầu một, Nguyên Thanh Chu nhìn thấy Lưu Mỹ Lan đang bưng một chén nước nóng, được một y tá đi cùng ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Nguyên Thanh Chu ấn mấy lần trên đồng hồ đeo tay của mình, đi đến trước mặt Lưu Mỹ Lan, đưa giấy chứng nhận của Dị Điều Cục ra trước mặt nàng dưới dạng hình chiếu 3D.

“Ta là nhân viên thực tập của Dị Điều Cục, liên quan đến căn phòng trước đây ngươi từng ở, ta có vài vấn đề cần hỏi ngươi.”

Lưu Mỹ Lan sững sờ một lúc lâu, ánh mắt rơi vào chiếc đồng hồ mà nàng đã thấy nửa năm trước, rồi gật đầu.

Người y tá kia hiếu kỳ, nhưng thấy Nguyên Thanh Chu nhìn soi mói không có chút cảm tình nào, chỉ có thể bĩu môi rời đi.

Nguyên Thanh Chu ngồi xuống bên cạnh Lưu Mỹ Lan, mở chức năng ghi âm trên đồng hồ.

“Sau khi dời khỏi căn phòng đó, các ngươi còn gặp chuyện gì nữa không?”

Lưu Mỹ Lan nhấp thêm một ngụm nước nóng, rồi chậm rãi nói: “Cầu Cầu không có về sau, ta thật sự không cách nào đối mặt với mẹ chồng. Thêm vào đó, thời gian đó đứa trẻ luôn không yên ổn, mẹ chồng ta lại luôn châm chọc khiêu khích, ta cảm thấy mình dường như bị bệnh trầm cảm, sau đó ta liền mang theo đứa trẻ về quê của cha mẹ ta ở phương Nam.”

“Trở về nhà mình, có cha mẹ ta giúp đỡ, mọi thứ đều ổn định lại, ta cũng dần dần hồi phục. Về sau ta suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định ly hôn với chồng ta. Thật ra hắn là một người đàn ông tốt, trước đó đối với ta cũng luôn rất tốt, nhưng đối với chuyện của cha mẹ hắn, hắn sẽ luôn để ta nhường nhịn, cho dù là Cầu Cầu bị… hắn cũng để ta tính toán.”

“Nhưng làm sao có thể tính toán được, ta cả đời này đều quên không được cảnh tượng ta nhìn thấy ngày hôm đó về nhà. Ban đầu chồng ta không đồng ý, còn đích thân đến một chuyến muốn đón ta về, nhưng đối với chuyện này cha mẹ ta rất ủng hộ ta, cho nên ta kiên trì chịu đựng, không về cùng hắn.”

“Thật không biết thế nào, chồng ta đột nhiên lại đồng ý ly hôn, còn thúc giục ta làm thủ tục, đứa trẻ và hai căn phòng mua trước đó đều thuộc về ta. Lúc đó ta tưởng rằng mẹ hắn bức bách, lại thêm nản lòng thoái chí nên không nghĩ nhiều. Cho đến ba tháng trước, cha chồng ta đột nhiên qua đời, ta mới biết, thì ra mẹ chồng ta đã mua xổ số trúng một số tiền lớn.”

Lưu Mỹ Lan trên mặt bỗng nhiên xuất hiện một vệt cười giễu cợt, “Cha chồng ta cũng vì quá vui mừng, uống rượu bị xuất huyết não mà chết. Tang lễ của cha chồng ta, ngày đó chồng ta và mẹ chồng ta thế mà thật cao hứng. Sau đó ta mới nghe đồng nghiệp của chồng ta nói hắn gặp vận may, được công ty đề bạt làm phó tổng, nguyên bản với năng lực của hắn, ít nhất cần mười năm mới có thể đạt tới vị trí phó tổng.”

“Ngày đó mẹ chồng ta đắc ý vô cùng, đối với ta các loại trào phúng quở trách, nói ta là sao chổi, nói con trai của nàng cùng ta chia tay rồi kết hôn lại lập tức đổi vợ. Hiện tại tiền cũng có, công việc tốt cũng có, về sau nhất định có thể cưới một người vợ tốt hơn ta gấp trăm lần sinh con trai.”

“Nhưng nàng ta khả năng thế nào cũng không nghĩ ra, vui quá hóa buồn, con trai ngoan của nàng vừa làm phó tổng một ngày, còn chưa kịp tan tầm về cùng với nàng chia sẻ niềm vui, liền… xảy ra tai nạn xe cộ chết. Đến bây giờ chỉ còn lại nàng cô quả một mình, kéo theo một thân bệnh tật, không trông coi một số tiền lớn.”

“Thật là có làm được cái gì? Nàng ta đại khái cũng không nghĩ ra, đợi nàng ta chết, tất cả tài sản của nàng ta cũng sẽ là của con gái ta. Có đôi khi ngẫm lại, ta thật sự cảm thấy Cầu Cầu còn tại thế, đây hết thảy đều là nó làm. Trên đời này, ngoại trừ cha mẹ ta, cũng chỉ có Cầu Cầu sẽ vô điều kiện tốt với ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play