Tây Môn thủ nhìn cặp mắt đen láy như giếng cổ không gợn sóng của Nguyên Thanh Chu, khí tức kéo dài, tiến thoái có thứ tự hoàn toàn không sợ hãi, không khỏi gật đầu.

Long Hoan dùng cùi chỏ huých Tây Môn thủ, “nhìn xem, có phong thái của ta thời trẻ không.”

Tây Môn thủ nhận lấy tập hồ sơ nhân viên công tác đưa tới, “ngài thời trẻ, nhưng không có Nguyên Thanh Chu bình tĩnh như vậy, đổi là ngài, giờ phút này đều sớm đánh đối phương nằm xuống, giẫm lên mặt của đối phương diễu võ dương oai, khảo thí đã chuẩn bị kết thúc, trước mắt tỉ lệ hợp lệ không đến bảy thành.”

Tây Môn thủ xem hết hồ sơ, giao cho Long Hoan.

“Thấp như vậy sao?” Long Hoan nhận lấy tập hồ sơ, “đến bây giờ võ giả cùng phù sư tất cả mới thông qua 353 người? Như thế chọn người chơi cái gì? Chơi ta sao? Nhân số phù sư còn quá đáng hơn, 20 người, đã không còn rồi?”

Tây Môn thủ nhíu mày, “Thành Cửu An bọn nhỏ tố chất thân thể vẫn là kém một mảng lớn.”

Long Hoan nện tập hồ sơ vào người Tây Môn thủ, “cứ đà này, ta vĩnh viễn đừng hòng triệu hồi tiền tuyến.”

“Cũng không phải là không có cơ hội.”

“Cơ hội gì?” Long Hoan mắt sáng lên, nàng là vì phạm sai lầm mới bị giáng chức tới nơi này.

Cấp trên thế mà lại để nàng một phần tử hiếu chiến để ý tới Thành Cửu An Dị Điều Cục phân bộ, nàng chia tách bộ còn tạm được, quả thực là đầu óc bị lừa đá.

Cũng may có Tây Môn thủ tự xin cùng với nàng cùng đi, không thì nàng sớm xong con bê rồi.

“Hưng võ thi đấu vòng tròn.”

“Đúng vậy! Ta sao lại quên cái gốc rạ này, chỉ cần Hưng Võ thi đấu vòng tròn, bọn nhỏ dưới tay ta biểu hiện tốt, ta chính là ‘hưng võ kế hoạch’ lập công lớn.”

Long Hoan vỗ Tây Môn thủ một cái, lại cầm tập hồ sơ lấy tới.

“May mắn có Tây Môn đại quan nhân ngươi, nô gia mới không còn cơ khổ không nơi nương tựa. Theo ta thấy nhìn a…… Ân, phù sư bên này An Tiểu Thái cùng cái này trên tinh thần lực hạn 80 Mục Viễn cũng không tệ, võ giả bên này nhỏ Chu Chu khẳng định phải tính một cái, còn có cái này Giả Bộ cũng có thể bồi dưỡng một chút……”

“Hưng võ thi đấu vòng tròn còn sớm, không vội.” Tây Môn thủ nhắc nhở.

“Đúng đúng đúng, còn có thời gian có thể thật tốt huấn luyện mấy tiểu tử này.”

Long Hoan nhìn thoáng qua đài đấu, mắt lộ ra ghét bỏ, “huấn luyện viên giới này thực sự rác rưởi, xem ra ta phải hảo hảo đi đào mấy cái huấn luyện viên tốt trở về.”

Nghe vậy, Tây Môn thủ từ trong túi âu phục lấy ra danh sách đã chuẩn bị xong đưa tới trước mặt Long Hoan.

Long Hoan xem xong liền cảm động đến bổ nhào qua ngực Tây Môn thủ rồi dừng lại cọ xát mạnh, “Tây Môn đại quan nhân đối nô gia ân tình nô gia không thể báo đáp, chỉ có lấy thân báo đáp.”

Nhìn thấy mái tóc dầu mỡ của Long Hoan cọ vào bộ âu phục sạch sẽ gọn gàng của hắn, Tây Môn thủ sắc mặt trắng bệch nắm chặt nắm đấm, nhưng lại cố nén không đẩy Long Hoan ra, mà là cứng đờ thân thể mặc nàng hồ nháo.

May mắn hắn sớm có đoán trước, lúc ra cửa còn mang theo một bộ đồ tây.

Trên đài đấu, Hà Phong khí thế hùng hổ, vận dụng toàn bộ sức mạnh, tung ra một đấm uy lực về phía huyệt Thái Dương của Nguyên Thanh Chu.

Cú đấm ấy tung ra trong khoảnh khắc, mồ hôi trên cánh tay Hà Phong bắn tung tóe, đủ để thấy sức mạnh khủng khiếp của nó.

Cảnh tượng này khiến đám đông khán giả phía dưới nín lặng, người bảo vệ cho Nguyên Thanh Chu là La Thủ không nhịn được muốn lao lên.

Nhưng Nguyên Thanh Chu ánh mắt vẫn bình tĩnh, không chút hoang mang ngửa người ra sau né tránh luồng khí từ cú đấm, sau đó hai tay khép lại.

Sắc mặt Hà Phong biến đổi, lực chưởng mềm mại của Nguyên Thanh Chu trong nháy mắt truyền vào hai cánh tay hắn, khiến cẳng tay hắn tê dại.

Nguyên Thanh Chu nhân cơ hội này, đổi chưởng thành trảo, chiêu thức Bát Quái Chưởng đột ngột biến thành cầm nã đấu pháp, thân thể nàng di chuyển nhanh như ảnh mị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play