Điền Bân mặt xanh mét, không nói tiếp được nữa.
“Đem ngươi thế nào??” Chưa đợi Giả Bộ hỏi, Ngân Huy đã cười xấu xa hỏi, đồng thời rất thẳng thắn.
Điền Bân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngân Huy một cái, thần sắc đó rõ ràng là bị Ngân Huy đoán đúng, vừa thẹn vừa giận lại vừa sợ.
[Huynh đệ thật là kỳ nhân cũng!]
Nhìn thấy một dòng mưa đạn, Ngân Huy suýt chút nữa phun ra, vội vàng nhịn xuống, sợ làm người bị hại kích động mà đuổi họ ra ngoài.
Giả Bộ cũng nghiêng đầu ho một tiếng, tiếp tục hỏi: “Sau đó đâu, sau khi ngươi tỉnh lại có gì khác thường?”
Điền Bân trầm giọng nói: “Còn có thể có gì khác thường, sau khi tỉnh lại toàn thân không còn chút sức lực nào, đứng dậy cũng không nổi, trên giường cũng bị ta làm cho… Ta lúc đầu cho rằng chỉ là ác mộng nên không để ý, ai biết về sau mỗi tối ta đều mơ thấy ác mộng này, giống hệt như vậy, thậm chí ta trong mơ ý thức được có vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn bị… Bùa bình an ta đều dán trên trán, nhưng chút tác dụng nào cũng không có!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT