Ninh Vãn Giang thoáng hiện thân đã thành ý tràn đầy, trực tiếp tự giới thiệu.
Nguyên Thanh Chu tạm thời không nói gì, nghe Ninh Vãn Giang nói tiếp.
“Trò chơi này che giấu tất cả những kẻ nhìn trộm cấp ba trở lên là võ giả và phù sư, cho nên chỉ có thể từ ta, một phù sư vừa mới lên cấp ba, tiến vào. Ngoại trừ ta, bộ Tổng chỉ huy bên kia còn điều động năm mươi người, bất quá cụ thể có thể vào bao nhiêu ta không rõ lắm. Ván này ta cũng chưa từng gặp họ. Không có gì không phải hy sinh, ta không mang theo đồng đội của mình, sau khi đi vào tùy tiện tìm ba người tổ đội.”
“Ta cũng không giỏi về tác chiến bằng súng, vốn cho rằng sẽ phải trải qua gian nan mới có thể chống đến cuối cùng, không ngờ lại may mắn gặp ngươi, giây lát ám sát (súng ngắm) giết Đế Võ Trương Thần Vũ, khiến nàng mất lý trí ‘bánh bao rơi mất’. Không biết cô nương xưng danh là gì? Đến từ phương nào? Vãn Giang xin chào.”
Ninh Vãn Giang hai tay thon dài trắng nõn chắp lại phía trước, xoay người, mái tóc xõa xuống bên mặt, khóe môi hơi cong lên, một màn cười kia khiến hắn đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Nguyên Thanh Chu sững sờ chớp mắt, không ngờ ở xã hội hiện đại này, còn có thể nhìn thấy một ‘mỹ nhân’ có khí chất cổ xưa, cổ vận như vậy.
Thông qua những gì Ninh Vãn Giang miêu tả, Nguyên Thanh Chu biết rằng hầu hết các thành phố ở miền Nam đều đã điều động người của Cục Dị Điều đến. Tuy nhiên, trò chơi có tính ngẫu nhiên trong việc tuyển người, nên không rõ cụ thể có bao nhiêu người sẽ tham gia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play