Vương Thánh nhìn hắn với vẻ không tin: “Không thể nào. Ngươi bái Đại sư làm sư phụ? Thực lực của ông ta có gì đâu. Tại học viện, Đại sư chỉ là nhân vật khách khanh, dựa vào quan hệ với viện trưởng mới được ở lại. Nghe nói, ông ấy gần năm mươi tuổi rồi mà vẫn chưa đột phá Đại hồn sư, vũ hồn chỉ hai mươi chín cấp. Cả đời này, chắc không vượt qua nổi.”
Đường Tam ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị, cất giọng chậm rãi nhưng đầy uy lực: “Nếu ngươi không muốn cùng ta luận bàn một lần nữa, thì đừng bao giờ đánh giá sư phụ ta như thế. Đây là lần đầu tiên ta nhắc nhở, và cũng là lần cuối cùng.”
Dứt lời, hắn xoay người bước ra khỏi căng tin, không để ý tới vẻ sững sờ của Vương Thánh.
Tối hôm đó, An Lạc và Tiểu Vũ mới trở về phòng sau khi hoàn thành việc dọn dẹp khuôn viên học viện suốt cả buổi chiều. Cả hai người đều mệt mỏi, nhanh chóng thay đồ, vệ sinh cá nhân rồi leo lên giường nghỉ ngơi.
Trong không gian yên tĩnh của phòng, Đường Tam nằm trên giường mình nhưng vẫn không quên hỏi thăm: “An Lạc, hôm nay các ngươi không sao chứ?”
An Lạc khẽ quay đầu, giọng điệu lơ đãng nhưng đầy mệt mỏi: “Không sao, chút việc nhỏ thôi.”
Đường Tam nghe vậy thì yên tâm, tiếp tục nói: “An Lạc, ngày mai ta sẽ cùng sư phụ đi săn hồn hoàn, có thể mất vài ngày. Trong lúc ta vắng mặt, ngươi giúp ta làm nhiệm vụ công độc sinh được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT