Chẳng đợi Thiên An Lạc dứt lời, hệ thống trong đầu bất ngờ vang lên, giọng điệu đầy vẻ trâm chọc:
"Ký chủ, để ta nói cho ngươi một câu: "30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo.""
Nghe xong, Thiên An Lạc không đáp lại. Khóe môi cậu nhếch lên, tạo thành một nụ cười đầy khinh miệt. Đôi mắt híp nhẹ, trong ánh nhìn chẳng có chút gì gọi là nể trọng. Trong lòng cậu dấy lên một cảm giác ngạo mạn đến khó tả, như thể tất cả đều nằm dưới chân mình.
"Khinh hắn thì sao nào?" Thiên An Lạc thầm nghĩ, nụ cười càng đậm nét. “Ai làm được gì ta?”
Cậu đứng đó, tay chắp sau lưng, lặng lẽ quan sát Đường Tam, giống như một người trên cao thưởng thức một trò hề thú vị. Mặc kệ hệ thống nói gì, cậu vẫn cứ giữ thái độ của mình, hoàn toàn không bị lung lay. Cái cách Thiên An Lạc cười khinh ấy, vừa khiến người khác khó chịu, vừa mang theo sự ngạo mạn khó chịu đến mức khiến cả hệ thống cũng đành im lặng.
Vương Thánh, nhìn bộ quần áo vá chằng chịt của Đường Tam, đã phần nào hiểu được lý do. Không muốn làm khó hắn, cậu vỗ nhẹ vai Đường Tam rồi quay sang Tiểu Vũ và Thiên An Lạc:
“Vậy Tiểu Vũ tỷ, An Lạc, chúng ta đi thôi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play