Quang Diệu chống cằm, nhìn cậu đầy bất lực:
“Không chăm thì sao tiến bộ được. Ngươi thì lúc nào cũng nghĩ đến chơi.”
Thiên An Lạc nhắm mắt, vung tay lên trời như thể không quan tâm:
“Chơi cũng là một loại nghệ thuật mà! Mà này, ăn bánh đi rồi nói chuyện tiếp, ta mệt lắm rồi.”
Quang Diệu khẽ lắc đầu, cắt một miếng bánh nhỏ cho vào miệng. Vị ngọt dịu và mát lạnh lan tỏa, khiến cô không khỏi mỉm cười hài lòng. Trong lòng, cô thầm cảm kích món quà đặc biệt từ người bạn duy nhất của mình.
Quang Linh đấu la vừa bước vào, ánh mắt quét một lượt quanh phòng, nhìn thấy Thiên An Lạc và Quang Diệu đang trò chuyện vui vẻ. Dáng người không cao lớn, chỉ khoảng 1m6, nhưng bộ trường bào vàng kim thêu chỉ bạc trên người lại toát lên vẻ uy nghiêm. Tóc ông trắng như tuyết, phần đuôi uốn nhẹ, tạo cảm giác mềm mại đối lập với ánh sáng lạnh lẽo từ lớp băng mỏng bao quanh mắt trái. Khuôn mặt trẻ con của ông như không thuộc về một người đã bước qua ngưỡng tuổi trưởng lão, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại chất chứa sự từng trải.
Quang Diệu vui mừng gọi lớn:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play