Giọng nói đầy uy phong của lão Trương vang lên từ trong đám đông. Những người hàng xóm tay cầm ghế đẩu, gậy gộc, chổi, dao phay, dao mổ lợn lúc này mới vừa chửi bới vừa tản ra.
Hành động này cũng khác với phản ứng của dân chúng Lạc Dương. So ra, người Lạc Dương không mấy tuân theo mệnh lệnh của quan viên, họ thường phản ứng chậm hơn, phải tranh cãi một hồi rồi mới bán tín bán nghi rời đi.
Điểm khác biệt của dân chúng Trường An là, một khi quan phủ đã can thiệp, họ sẽ lập tức ngừng việc tự ý hành hình.
Lưu Ngọc và Ngụy Miện từng thấy một Trần Trúc áo bay phấp phới như danh sĩ, cũng từng thấy một Trần Trúc chỉ quấn độc một miếng vải che hạ bộ, thậm chí còn thấy một Trần Trúc mặc quần lót lụa bó sát. Nhưng một Trần Trúc thảm hại như hiện tại thì họ quả thực chưa từng thấy qua.
Trần Trúc thê thảm đến nhường nào...
Ngay cả Lưu Ngọc và Ngụy Miện cũng không ngờ một người có thể bị đánh đến thảm thương như vậy. Hắn trông như một con búp bê vải bị một đám trẻ con bạo ngược hành hạ, rồi lại bị một bầy chó xé xác, nào còn thấy nửa điểm phong lưu của danh sĩ.
"Lưỡi hắn bị đánh lòi cả ra ngoài... phân và nước tiểu cũng són ra rồi." Lưu Ngọc nhỏ giọng nói với Ngụy Miện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play