Khi ra khỏi khu rừng, trước mắt họ là một khoảng đất trống rộng lớn, đã có không ít tiểu đội tập trung ở đây.
Giang Duy ra khỏi rừng, tay xách một con rắn dài khoảng một mét. Thân rắn đang quấn chặt quanh cổ tay hắn. Hắn không chớp mắt, một tay giữ chặt bảy tấc của con rắn, tay kia dùng dao nhỏ rạch thân rắn, lấy ra túi mật, ngửa cổ nuốt sống. Vừa vào giữa đội, đã có người cười hì hì đến gần, giật con rắn khỏi tay hắn. Trong nháy mắt, con rắn đã bị họ chặt thành từng khúc nhỏ, cứ thế máu me đầm đìa mà cho vào miệng nhai ngấu nghiến.
Cách đây không lâu, những gã này vẫn là một đám công tử bột kén ăn. Nhưng từ khi vào tay Phàn Xương, đôi khi họ phải ăn những thứ còn tệ hơn cả cám lợn. Có lúc không hoàn thành nhiệm vụ, ngay cả cơm như vậy cũng không có mà ăn. Sau khi vào rừng, họ bắt được gì ăn nấy. Thịt rắn, đối với họ, đã là một món ngon hiếm có.
Trong rừng lại có một đội người đi ra, đây là nhóm đông nhất, trong đó có cả kỵ binh. Nhìn thấy người dẫn đầu, những binh sĩ đang ngồi dưới đất cũng đứng dậy.
Đó là Phàn Xương.
Gã râu quai nón này, cách đây không lâu còn là Diêm Vương sống trong mắt mọi người, giờ đã thành công giành được sự kính trọng của các binh sĩ. Nếu không ở vào lằn ranh sinh tử, họ sẽ không bao giờ hiểu được rằng những thứ mà Phàn Xương nhồi nhét cho họ thực sự có thể cứu mạng.
Những thứ này vốn là những kinh nghiệm được vô số tiền bối đổi bằng sinh mạng và máu tươi. Nó là thứ quý giá nhất, nhưng cũng dễ bị xem nhẹ nhất, vì người không trải qua sẽ không bao giờ hiểu được tác dụng của nó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play