"Nhà Vương Nguyệt Dao có rất nhiều tiền!" Tần Phong vội vàng gợi ý.
"Nhà nàng có tiền là tiền của nhà nàng. Ta Thư Sướng cưới vợ, sao có thể dùng tiền của nhà gái, điều này sau này ta còn mặt mũi nào làm người?" Thư Sướng liên tục lắc đầu: "Ngươi lo một nửa, nửa còn lại ta viết giấy nợ được không?"
"Ta thấy sau này ngươi đừng hòng ngẩng mặt lên trước Vương Nguyệt Dao!" Tần Phong trêu chọc.
Thư Sướng ho nhẹ một tiếng: "Trước mặt người khác thì ta tự nhiên vẫn phải ra dáng. Còn nếu ở trong phòng riêng, không làm người mà làm một con chó nhỏ cũng không phải là không được."
Tần Phong ngửa mặt lên trời cười lớn, Mẫn Nhược Hề mặt đỏ bừng, Anh Cô quay đầu mím môi cười, Mã Hầu vất vả ôm bụng nén cười. Chỉ có Nhạc công công, vẻ mặt đạo mạo đứng đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như không nghe thấy gì, lặng lẽ thể hiện cho những người khác thấy một thái giám đạt chuẩn là như thế nào.
Thư Sướng đứng dậy, bất chấp sự phản đối kịch liệt của Tần Phong: "Cứ quyết định như vậy đi. Đến lúc đó ngươi lo một nửa, nửa còn lại ta viết giấy nợ. Nếu đứa đầu lòng của ta là con gái, nửa kia sẽ không trả lại cho ngươi, coi như là sính lễ ngươi cho con dâu tương lai."
Nói xong câu đó, hắn quay người, vung tay áo, tiêu sái bỏ đi. Câu nói cuối cùng này không chỉ khiến Tần Phong dở khóc dở cười, mà ngay cả Mẫn Nhược Hề cũng phải kinh ngạc đến ngây người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT