Khương Nhạc đau lòng. Cậu vẫn luôn nhận thấy Du Hòa Trung thật sự thiếu cảm giác an toàn. Khương Nhạc đã từng trải qua cảm giác này, giống như một cây bèo lục bình trôi nổi giữa dòng sông mênh mông, không biết đi về đâu, nhưng cũng không dám dừng lại.
Cậu không biết phải làm thế nào, chỉ có thể một lần, rồi lại một lần, không ngại phiền phức mà lặp lại: sẽ không bỏ rơi đối phương.
"Cậu đừng tin cái thằng Khương Dương ngu ngốc đó nói!" Khương Nhạc tức đến mức văng tục, tay vuốt ve gương mặt Du Hòa Trung: “Hắn ta còn không bằng một sợi tóc của cậu, sao tôi có thể nghe lời hắn!”
Qua Qua hùng hổ: [Du Hòa Trung đáng thương quá, Khương Dương có bị bệnh không vậy!]
Khương Nhạc: [Đúng vậy, thằng điên!]
"Anh, em biết mà." Du Hòa Trung cúi đầu, trán tựa vào vai Khương Nhạc, từ từ nở một nụ cười.
Khương Nhạc thở dài trong lòng, đau lòng vỗ vỗ lưng hắn: “Em nói em xem, sao lại cái gì cũng tin thế? Anh thấy Khương Dương đúng là có bệnh trong đầu, đừng để ý đến hắn ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play