???
Nhiếp Uyên đột nhiên khựng lại, nghi ngờ mình hoa mắt.
Anh chậm rãi đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào bàn chân nhỏ.
“Meo!!” Bàn chân nhỏ giật mình, sợ hãi rụt lại.
Nhiếp Uyên lại sững sờ, bởi vì anh rõ ràng cảm nhận được xúc cảm mềm mại, lông xù, lại nhìn đống đất nhỏ bị đào lên trên mặt đất và dấu chân trên đó càng thêm chắc chắn, đây là thật, không phải ảo giác!
“Mèo…?”
Nghe thấy giọng anh, bên dưới lại truyền đến một tiếng meo mềm mại, như đang đáp lại anh: “Meo?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play