Hai người là nhóm thứ hai qua đây, trước khi họ đến ban công, Từ Võ đã kiểm tra phòng khách, xác định bên trong không có nguy hiểm.
Trong lúc chờ Từ Lôi và Biện Nhan Đông đến, Kỷ Vô Hoan nghĩ đến những người ở phòng bên cạnh, đề nghị muốn nhắc nhở họ.
Từ Võ không muốn lắm, dù sao những người này cũng suýt nữa gián tiếp hại chết họ, nhưng nghĩ lại, nếu lúc đó là họ ở trong phòng cũng chưa chắc đã mở cửa, con người luôn ích kỷ, những người đó tuy thấy chết không cứu nhưng cũng tội không đáng chết, nên cuối cùng cũng không ngăn cản Kỷ Vô Hoan.
Nhưng phải nhắc nhở họ bằng cách nào? Trong hoàn cảnh này không thể hét lớn, cũng không thể sử dụng thiết bị liên lạc, hơn nữa khoảng cách giữa hai bên đến bảy tám mét, dù có nhảy nhót bên này thì bên kia cũng chưa chắc đã để ý.
Kỷ Vô Hoan vừa suy nghĩ, đuôi liền không tự chủ được vẫy vẫy, Nhiếp Uyên nhìn cái đuôi mèo cứ lắc qua lắc lại trước mặt~ cố nén xúc động muốn túm lấy.
Cuối cùng thấy cậu suy nghĩ khổ sở như vậy, người đàn ông lấy một viên đá nhỏ trong chậu hoa ở ban công, cổ tay xoay một cái ném qua, trúng ngay cửa kính bên kia, âm thanh cũng không quá lớn.
“Oa, anh trai giỏi quá~ nhưng vẫn không thông minh bằng em hừ meo~” Cùng với giọng điệu vui vẻ và tự mãn, cái đuôi kiêu ngạo của Kỷ Vô Hoan cũng vẫy càng nhanh hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play