Anh ta vốn cho rằng đối phương là người vô tư, đầu óc hơi ngốc, bây giờ xem ra, cậu không những không ngốc, mà còn rất thông minh.
Kỷ Vô Hoan dùng khăn giấy lau sạch ngón tay, thu lại nụ cười trên khóe miệng, nghiêm túc và bí ẩn nhìn anh ta: "Anh có thực sự muốn biết không?"
"Ừm." Thấy đối phương đột nhiên nghiêm túc như vậy, Lâm Cương cũng căng thẳng theo, vểnh tai lên, ngồi thẳng người.
“Nếu anh đã thành tâm muốn biết.” Kỷ Vô Hoan dùng ngón trỏ đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, thâm trầm nói: “Vậy thì tôi đây sẵn lòng đại phát từ bi trả lời, để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ nền hòa bình thế giới, quán triệt cái ác của tình yêu và sự thật. Chúng tôi đại diện cho những nhân vật phản diện đầy khả ái và ngây ngất lòng người. Kỷ Vô Địch - Nhiếp Viên Viên, chúng tôi là đội Hỏa Tiễn vô địch bảo vệ dải ngân hà. Một tương lai tương sáng đang chờ đợi chúng tôi!”
Lâm Cương: “…” Tôi sai rồi, tôi không nên tạo sân khấu cho tên nghiện diễn tuồng này!
“Này, Viên Viên!” Kỷ Vô Hoan vỗ vỗ đùi Nhiếp Uyên, phát hiện cảm giác thật không tệ, thế là tiện tay xoa hai cái, chớp chớp đôi mắt đào hoa quyến rũ, ghé sát lại, nhìn người đàn ông, bất mãn nói: “Sao không meo?”
Vẻ mặt Nhiếp Uyên biến đổi, đẩy tay cậu từ trên đùi mình ra, đen mặt mắng: “Đồ thần kinh.”
“Này, Viên Viên, cậu…”
Lâm Cương tranh thủ trước khi bọn họ lại cãi nhau, vội vàng chỉnh lại chủ đề: “Kỷ Vô Địch, vậy bây giờ cậu đã biết chân tướng sự việc chưa?”
“Vẫn chưa biết.” Kỷ Vô Hoan lắc đầu, nhưng nói đến chủ đề này, cậu lại nghĩ đến một chuyện: “Màu trắng, nói đến màu trắng, anh sẽ nghĩ đến cái gì?”
Lâm Cương nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: “Cơm, đường trắng, đường phèn, muối, mỡ heo, tỏi, xương.”
Được đấy, rất đầu bếp.
Kỷ Vô Hoan nhìn về phía Nhiếp Uyên: “Viên Viên~ cậu thì sao?”
Nhiếp Uyên không để ý đến cậu, người đàn ông ngồi bên bàn trà, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Kỷ Vô Hoan bĩu môi: “Viên Viên, cậu càng ngày càng không đáng yêu rồi.”
Ở đây màu trắng rõ ràng là một màu sắc có ý nghĩa đặc biệt.
Kỷ Vô Hoan tự nhận không phải là người rất có tâm hồn văn nghệ, nhưng nhắc đến màu trắng cũng sẽ nghĩ đến, thuần khiết, hòa bình, chim bồ câu các loại, xa hơn thêm chút nữa…
Mạch suy nghĩ của cậu bị tiếng bước chân cắt ngang, có người từ cầu thang bên trái đi lên, đồng thời còn có tiếng nói chuyện của một nam một nữ.
Mặt Sẹo với cô gái tóc ngắn?
“Cửa nhà ăn tại sao lại khóa? Bên trong có khi nào có gì mờ ám không?”
“Đến buổi trưa thì điều tra một chút. Mẹ kiếp, tôi thật sự chịu hết nổi đám ngu xuẩn đó rồi, đã nói bao nhiêu lần rồi, là không thể nào đi ra từ tường vây được, bọn họ tưởng hệ thống ngu xuẩn giống bọn chúng chắc?” Mặt Sẹo mắng: “Đều là một lũ heo.”
Nghe giọng điệu cô gái tóc ngắn cũng rất bất mãn: “Cái thằng Lý Tề kia cũng là đồ ngốc, lúc tìm đại ca chúng ta nhận đơn thì nói mình nghe lời lại giỏi giang, kết quả bảo cậu ta làm chút chuyện nhỏ cũng làm không xong.”
“Hai căn phòng bị khóa kia chắc chắn có vấn đề, nhưng chìa khóa ở trên người con quái vật kia…”
Hai người vừa nói vừa lên lầu, đi về phía bên này, một người nghiêng mặt liền nhìn thấy Kỷ Vô Hoan đang ngồi trên ghế sofa ăn đến miệng đầy dầu mỡ, cùng với Lâm Cương và Nhiếp Uyên.
Mặt Sẹo hơi ngẩn ra, nhanh chóng điều chỉnh lại, vừa rồi còn ở sau lưng mắng bọn họ ngu xuẩn, bây giờ lập tức đổi mặt, hòa nhã cười cười: “Sao mọi người lại ở đây, vừa rồi đi đâu vậy?”
Kỷ Vô Hoan trong lòng khinh bỉ hừ một tiếng.
Nếu so về lá mặt lá trái, Mặt Sẹo sao so được với Kỷ ảnh đế.
“Ối chao~” Kỷ Vô Hoan một giây liền hóa yếu đuối, hơn nữa trên mặt còn có thêm nét ửng hồng khó hiểu, dùng ngón tay chọc chọc cánh tay Nhiếp Uyên: “Vừa rồi người ta cùng anh trai Nhiếp đi dạo trong vườn hoa đó nha~”
“…”
Mặt Mặt Sẹo lập tức cứng đờ, khóe miệng hắn ta giật giật mấy cái, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười vừa gượng gạo lại vừa lịch sự: “Vậy mọi người cứ tiếp tục?”
“Không được, người ta buồn ngủ rồi, bây giờ muốn ngủ rồi, tối hôm qua thật là quá đáng sợ, dọa chết người ta rồi này, cả đêm không ngủ ngon giấc gì cả.” Kỷ Vô Hoan nói xong lại kiễng ngón tay thành hình hoa lan, ôm lấy tay Nhiếp Uyên, tựa vào vai anh, còn tiện thể lau đi vết dầu mỡ trên miệng.
Mặt Sẹo và cô gái tóc ngắn cố nén xúc động muốn phun người, tự nhủ với mình, đừng chấp nhặt với đồ thần kinh.
Hai người quay người điều tra hai cánh cửa khóa chặt kia, lập tức nhìn thấy tờ giấy dán trên cánh cửa.
Cô gái tóc ngắn theo bản năng muốn xé xuống, bị Mặt Sẹo ngăn lại một chút.
Hắn ta ghé sát lại nhìn kỹ, nhìn thấy chữ trên đó, vẻ mặt lập tức trở nên rất mờ mịt.
Hắn ta quay đầu nhìn Kỷ Vô Hoan đang nép vào người như chim nhỏ, đối phương còn đỏ mặt ngượng ngùng cười với hắn ta, Mặt Sẹo lập tức rùng mình một trận.
Không cần nói, đây chắc chắn là do tên thần kinh ẻo lả kia viết.
Mặt Sẹo trong lòng cười lạnh một tiếng, tên ngốc này muốn tự tìm đường chết, đương nhiên hắn ta sẽ không ngăn cản.
Có lẽ là vì có người ngoài ở đây, hắn ta và cô gái tóc ngắn kiểm tra xong hai cánh cửa này liền không một tiếng động rời đi.
Bọn họ vừa đi, Kỷ Vô Hoan suýt chút nữa cười đến ngã từ trên ghế sofa xuống: “Viên Viên, cậu thấy vẻ mặt của bọn họ chưa?”
“…”
“Viên Viên?”
Nhiếp Uyên không để ý đến cậu, nhìn vẻ mặt trầm tư của anh, Kỷ Vô Hoan cũng thu lại nụ cười, nghiêm chỉnh hỏi: “Viên Viên, cậu nghĩ đến cái gì?”
“Tôi đang nghĩ.” Nhiếp Uyên liếc nhìn cậu một cái, khẽ nhếch khóe miệng: “Vừa rồi tiếng anh trai Nhiếp kia nghe cũng hay đấy.”
Kỷ Vô Hoan: “…”
Kỷ Bì Bì phởn chốc lát, lật xe thua tan tác.
Cậu có thể nghĩ đến, tiếp theo Nhiếp Uyên có thể bắt lấy chuyện này để chế nhạo cậu mấy tháng trời rồi!
Có lẽ là bị nắm thóp rồi, Kỷ Vô Hoan hiếm khi ngoan ngoãn như gà, ngồi yên trên ghế sofa cúi đầu chơi điện thoại.
10 giờ 50 phút, trên hành lang truyền đến một tiếng mở cửa rất nhỏ.
Ba người nhìn nhau, đồng thời đứng lên.
***
Nhiếp Uyên ngăn Kỷ Vô Hoan lại, tay đút vào túi, lén lút nắm chặt dao găm, sau đó mới nhẹ nhàng đi đến bên cửa.
Ba giây sau, thấy anh không có gì khác thường, Kỷ Vô Hoan và Lâm Cương mới đi qua.
Một người phụ nữ vừa vặn mở cửa đi ra, cô ta quay lưng về phía bọn họ, đã đóng cửa lại rồi, cho nên không thể nhìn thấy tình cảnh trong phòng.
Cô ta vẫn mặc chiếc váy trắng hôm đó, ôm trong lòng cái bọc tã kia.
Quả nhiên là cô ta, vị nữ chủ nhân kia!
Lúc quay người lại, Kỷ Vô Hoan chăm chú nhìn chằm chằm vào tay cô ta.
Nhưng không thấy móc chìa khóa ra.
Nữ chủ nhân đóng cửa lại, liếc nhìn bọn họ một cái, trông có vẻ tâm trạng rất tốt, giống như một người mẹ hết sức bình thường, từ ái dỗ dành đứa bé, ngân nga hát khe khẽ.
Người mẹ bình thường?
Nếu không phải đã biết đó là một cái đầu người, Kỷ Vô Hoan đã tin rồi!
Khi nữ chủ nhân đi ngang qua trước mặt bọn họ, còn cười hỏi đứa bé: “Nhìn kìa, ở đây có ba chú, muốn để các chú ấy cũng chơi với con không?”
Người phụ nữ nói xong không nhìn họ thêm một lần nào nữa, cũng không nhìn cánh cửa phòng của Đỗ Sa, cúi đầu chuyên tâm dỗ dành đứa bé rồi đi xuống lầu, trong mắt người mẹ này dường như cả thế giới chỉ có đứa con của mình.