Không biết những con búp bê này được treo lên bằng cách nào, dày đặc phủ kín toàn bộ trần nhà! Chỉ để lộ ra một chiếc đèn chùm nhỏ.

Đây chính là thứ mà Kỷ Vô Hoan mơ mơ màng màng nhìn thấy lúc nãy, vừa nghĩ đến việc khi mình hôn mê, trên đầu toàn là thứ này, trong lòng lại có chút phát hoảng.

Nhưng sau khi phát hiện chúng là giả, Kỷ Vô Hoan không còn sợ hãi như vậy nữa.

Và ngay lúc này, bất thình lình, Kỷ Vô Hoan đột nhiên nghe thấy một âm thanh khẽ khàng, cậu lập tức im bặt.

Giống như tiếng rên khẽ của một người đàn ông, sau đó kèm theo một loạt âm thanh vải vóc cọ xát với thảm.

Trong căn phòng yên tĩnh xa lạ này, nó trở nên đặc biệt nổi bật!

Hơn nữa, âm thanh đó phát ra từ phía sau chiếc ghế sofa cách cậu một mét.

Nghe động tĩnh ngày càng lớn, người đó rõ ràng sắp bò dậy rồi, Kỷ Vô Hoan hơi nheo mắt lại, liên tục dùng tay trái lau nước mắt để giữ cho tầm nhìn rõ ràng.

Chết tiệt!

Đôi mắt này của cậu vào thời khắc quan trọng có thể đừng quá nhạy cảm như vậy được không!?

Lại một tiếng r*n rỉ, sau đó một bóng người lảo đảo đứng dậy từ phía sau ghế sofa. Trong khoảnh khắc đó, Kỷ Vô Hoan bước nhanh hai ba bước đến bên giường, tiện tay nhặt lấy chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường, rồi lại lùi về bên cửa.

Phản ứng của người đó không giống với Kỷ Vô Hoan, mặc dù cũng có chút ngơ ngác, nhưng lại không hề hoảng sợ. Người đó ngẩng đầu nhìn lên trần nhà trước, đợi đến khi nhìn rõ, biểu cảm thay đổi lớn, "đậu má" một tiếng vang dội, như một con thỏ bị giật mình, sự nhanh nhẹn không phù hợp với vóc dáng, đùng một phát lao đến bên giường.

Lúc này anh ta mới nhìn thấy chàng trai mặt búng ra sữa, mắt đỏ hoe đang đứng trước cửa phòng, thấy cậu ôm đèn bàn "run rẩy" trông có vẻ sợ hãi, anh ta hơi ngẩn ra: "Người mới?"

Kỷ Vô Hoan không trả lời, ngược lại nheo mắt lại, đánh giá anh ta.

Người đàn ông này thấp hơn cậu rất nhiều, chắc chỉ cao khoảng một mét bảy, dáng người hơi mập, trông gần 30 tuổi, mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đeo một chiếc ba lô, thuộc kiểu người ném vào đám đông sẽ không thể nhận ra.

Trong khi Kỷ Vô Hoan đang quan sát kỹ người này, người đó cũng đang quan sát cậu. Nhưng cậu không hề biết rằng, trong mắt người xa lạ kia, vẻ mặt đầy nước mắt, hoảng sợ bất an của cậu trông như bị dọa cho ngốc rồi.

Thế là người đàn ông béo lại nói: "Cậu em, đừng sợ! Tôi không phải người xấu."

"Tôi... tôi..." Kỷ Vô Hoan vừa mở miệng, đã bị giọng nói mềm nhũn của mình làm cho giật mình, cậu dùng sức hít hít mũi, cố gắng kiềm chế bản thân: "Tôi... tôi... không sợ..."

Tuy nhiên, sau khi nói xong câu này, ngay cả chính cậu cũng không tin!

Cái giọng đầy nức nở, âm cuối run rẩy kia, nghe thế nào cũng giống như đang run rẩy cả!

Nhưng thực tế cậu chỉ là không kiềm chế được phản ứng sinh lý mà thôi, Kỷ Vô Hoan thở dài một hơi thật sâu, chớp chớp mắt, nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn.

Cậu không những bị cận thị nặng mà mắt còn đặc biệt nhạy cảm, bình thường chỉ cần một hạt bụi bay vào cũng khiến mắt đỏ cả nửa ngày, đừng nói là bây giờ cảm giác có dị vật cộm như vậy, cậu không dám dụi mắt nữa, sợ kính áp tròng rớt ra ngoài.

Trong tình huống nghi ngờ bị bắt cóc này, cậu thà chịu đựng cảm giác khó chịu còn hơn là thành kẻ mù, phải biết rằng với độ cận hơn 1000 độ, cậu không thể phân biệt được người và vật trong phạm vi một mét, nhìn cái gì cũng như có hiệu ứng mosaic hết á!

*Cận 1000 độ bên bển là 10 độ (diop) bên mình.

Người đàn ông trẻ tuổi kia thấy Kỷ Vô Hoan càng khóc dữ dội, thật sự có chút cạn lời, dù sao cũng là một người đàn ông ngoài hai mươi tuổi rồi, khóc thành ra như vậy chẳng phải có chút mất mặt sao.

Khóe miệng anh ta giật giật: "Cậu em, cậu tên gì?"

Kỷ Vô Hoan không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Anh... anh là ai?"

Cậu rất cố gắng để giữ cho giọng nói vững vàng, nhưng giọng điệu nức nở đó cậu căn bản không thể khống chế được!

"Tôi tên là Lâm Cương, là một công nhân bình thường, làm gia công linh kiện trong nhà máy, cậu sợ hãi cũng là chuyện bình thường, lần đầu tiên tôi vào trò chơi cũng rất sợ... Ờm, cậu đừng khóc nữa."

"Tôi..." Không khống chế được mà! Kỷ Vô Hoan há miệng, nửa ngày mới nặn ra được một chữ, hoàn toàn từ bỏ ý định chỉnh sửa giọng nói của mình, thấy người đàn ông béo này dường như không có ác ý, liền dành ra một tay lau nước mắt trên mặt, lại hỏi: "Đây là đâu?"

"Game Rubik."

"Game?"

"Đây không phải là game bình thường..." Có lẽ là thấy Kỷ Vô Hoan khóc quá tội nghiệp, Lâm Cương tuy rằng cạn lời, nhưng ngữ khí vẫn coi như kiên nhẫn: "Cậu em, cậu còn nhớ mình đã đến đây như thế nào không?"

Kỷ Vô Hoan trước tiên gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu: "Tôi nhớ là tôi đang đi trên đường, đột nhiên nhìn thấy một người..."

Kỷ Vô Hoan nhớ rõ ràng rằng, trước khi mất ý thức, thừa lúc quản lý không chú ý, sau bữa tối cậu đã lén đến một tiệm bánh. Kết quả phát hiện ra món bánh mì mắt ếch Halloween phiên bản giới hạn mà cậu thích nhất đã bị ai đó nhanh chân hơn cướp mất.

"Nhìn thấy một người? Ai?" Lâm Cương tò mò hỏi.

"Một tên khốn nạn!"

Kỷ Vô Hoan nghiến răng, vốn là những lời đầy giận dữ dưới sự thể hiện của chất giọng nức nở này hoàn toàn biến thành một hiệu ứng khác, quả thực là ấm ức vô cùng.

Giọng của Kỷ Vô Hoan vốn là giọng nam thần tiêu chuẩn, khi nói chuyện nếu cố ý chậm lại và hạ thấp, sẽ rất dịu dàng và quyến rũ, đầy mờ ám.

Dùng lời của fan hâm mộ mà nói là "Nam streamer gợi cảm!" "Nghe mà nhũn cả chân!"

Nhưng lúc này, cậu dám khẳng định, cho dù là fan ruột của cậu chắc chắn cũng không nghe ra đây là giọng của nam thần Kỷ Vô Hoan!

Hình tượng nam thần vạn người mê tối cao dường như sụp đổ hoàn toàn vào khoảnh khắc này.

Lâm Cương có chút dở khóc dở cười: "Cậu còn nhớ những chuyện sau đó không?"

Kỷ Vô Hoan lau nước mắt lần thứ n, vừa định trả lời anh ta, đột nhiên, cậu nhớ ra điều gì đó, lộ ra vẻ kinh ngạc, hồi lâu mới kỳ quái hỏi: "Tôi chết rồi?"

Không sai, theo hồi ức dần hiện ra, cậu hoàn toàn nhớ ra rồi.

Cậu chết rồi.

Trên vỉa hè ở một ngã tư đường.

Sau khi rời khỏi tiệm bánh đó, cậu hùng dũng uy phong đuổi theo định tìm tên khốn thích cố ý đối đầu với mình quyết một trận sống mái.

Ngay khi cậu định đánh lén từ phía sau, tung một cú đá, thì một chiếc xe tải lớn đột nhiên mất lái lao lên vỉa hè, lao tới, nghiền cậu thành thịt xay.

Có lẽ không chỉ có cậu, mà còn có cả tên khốn kia nữa.

Bọn họ chết cùng nhau á?!

Chuyện này quả thực còn khiến Kỷ Vô Hoan tuyệt vọng hơn cả việc bánh mì mắt ếch bị cướp mất.

Lâm Cương thấy Kỷ Vô Hoan cúi đầu, vẻ mặt thất thần, hiểu rằng cậu đã nhớ ra hết, khẽ thở dài: "Không sai, nói ra cậu có thể không tin, chúng ta vốn dĩ đã chết rồi."

"Vậy bây giờ chúng ta đều là hồn ma? Đây là Địa phủ sao?"

"Tôi cũng không biết chúng ta bây giờ tính là gì, nhưng nếu nhất định phải nói thì, nơi này có lẽ là Địa ngục, chúng ta chỉ có sống sót ở Địa ngục, mới có thể có được thời gian trở về thế giới thực." Lâm Cương cười khổ một tiếng, như nhớ lại điều gì đó, không thể che giấu sự kinh hãi trong mắt.

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play