Sau đó anh ta nhìn thấy Kỷ Vô Hoan như con thỏ lao vụt ra, phía sau là Nhiếp Uyên đang nổi trận lôi đình.

Kỷ Vô Hoan lao đến trước mặt Lâm Cương dừng lại hai giây: "Nhét cái này vào đi!" Sau đó như gió lốc lao thẳng về phía cầu thang, Nhiếp Uyên theo sát phía sau.

Lâm Cương cúi đầu nhìn, trong tay anh ta đang cầm hai sợi tóc.

Nhìn độ dài rõ ràng không phải của Kỷ Vô Hoan.

"...Chuyện này cũng được sao?"

***

Kỷ Vô Hoan cắm đầu lao vào cầu thang bên trái, cậu tự cho là mình chạy rất nhanh, kết quả vừa chạy được vài bước đã bị Nhiếp Uyên túm lấy cổ áo, kéo mạnh trở lại, sau đó "bộp" một tiếng ấn vào tường.

Nhiếp Uyên tức giận đến khóe miệng giật giật, mở miệng mắng: "Kỷ Ngu Ngốc, cậu chạy cái gì mà chạy? Vừa lành sẹo đã quên đau hả?"

Kỷ Vô Hoan bị bắt được, ngoan ngoãn rồi, con ngươi vô tội đảo qua đảo lại, chớp chớp mắt: "Tôi sẽ mách ông nội cậu, cậu dám nói bậy!"

"Thiểu Năng!"

Nhiếp Uyên lúc này rất muốn trở về thế giới thực, ấn Kỷ Vô Hoan xuống sàn tẩn cho một trận.

Tuy rằng hai người họ không có ước định bằng lời, nhưng trên thực tế cả hai đều hiểu rõ, trong thế giới kinh dị này đánh nhau giải quyết thù riêng không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Cho nên bất kể là Nhiếp Uyên hay Kỷ Vô Hoan đều không còn động tay động chân nữa.

Kỷ Vô Hoan tuy nghịch ngợm, nhưng cậu vẫn quý trọng mạng sống, dù có trêu chọc khiêu khích Nhiếp Uyên đến đâu cũng là trong phạm vi an toàn.

Nhưng Nhiếp Uyên đã đánh giá thấp mức độ vô liêm sỉ của Kỷ Vô Hoan!

Tên khốn này quả thực là đang không ngừng đổi mới giới hạn chịu đựng của anh!

Lâm Cương nhét tóc xong, thò đầu ra từ cầu thang, thấy hai người này vẫn còn đang cãi nhau vô bổ ở dưới, hỏi: "Hai người không lên sao?"

Kỷ Vô Hoan ngẩng đầu: "Anh xuống đây đi, chúng ta sẽ xuống từ bên này."

Trước đó Từ Nam Y đã chạy xuống từ hướng này, chứng tỏ nơi này cũng có thể thông đến phòng khách, nếu có nguy hiểm thì cô ta đã chết từ lâu rồi.

"Dù sao cũng phải lật tung cả biệt thự lên, hết hôm nay rồi, chỉ còn lại hai ngày thôi."

Lâm Cương nghĩ cũng đúng, liền đi xuống theo.

Khi xuống lầu, Lâm Cương kể cho Nhiếp Uyên nghe tình hình trong phòng của Từ Nam Y.

"Bị dọa chết?" Nhiếp Uyên hơi nhíu mày: "Chỉ là bị dọa chết?"

"Cái gì mà chỉ là?" Lâm Cương buột miệng thốt ra, hỏi xong đoán được điều gì đó: "Triệu Nhân thì sao? Cậu ta chết như thế nào?"

"Mất máu quá nhiều..." Nhiếp Uyên hiếm khi dừng lại một chút, suy nghĩ một hồi, tiếp tục giải thích: "Thi thể của cậu ta rất giống bị ngũ mã phanh thây."

"?"

"Tứ chi của cậu ta bị dây da trói vào hai bên giường."

Hoặc có lẽ nói là dùng dây da trói lại rồi đặt ở hai bên mép giường thì đúng hơn.

"Hả? Hai bên? Vậy giường chẳng phải rất lớn sao?" Lâm Cương kỳ lạ hỏi.

Ngoài giường trong phòng của họ ra, các phòng khác đều là giường đôi lớn, một người làm sao có thể dang tứ chi bị trói vào hai bên?

"Cho nên tôi mới nói là ngũ mã phanh thây." Nhiếp Uyên bình tĩnh nói: "Nhìn dấu vết trên vết thương, tứ chi bị xé sống ra, trói vào hai bên giường, lưỡi cũng bị vặt mất."

Khó trách tối qua đầu tiên là nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cậu ta, sau đó chỉ còn lại tiếng giãy giụa ầm ĩ.

"Tại sao phải trói vào mép giường?"

"Bởi vì cậu ta rời khỏi phòng sao? Cho nên dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để trói cậu ta trên giường, đây có lẽ là một loại cảnh cáo, cảnh cáo chúng ta phải tuân thủ quy tắc." Kỷ Vô Hoan vừa nói vừa não bổ lại cảnh tượng đẫm máu kia, may mắn là mình không qua đó: "Vậy còn thân thể của cậu ta?"

"Thân mình đặt ở chính giữa, đắp chăn."

“Điểm này giống với Từ Nam Y.” Kỷ Vô Hoan búng tay: “Con quái vật đó dường như mắc chứng cưỡng chế, cố chấp muốn người khác ở trong phòng của nó, và ngủ trên giường.”

Nhiếp Uyên nhướn mày, không phủ nhận cũng không khẳng định.

“Người còn lại trong phòng cậu ta đâu? Chính là cô nàng bị cậu dùng mỹ nhân kế quyến rũ ấy, hình như tên là Lý Liên?”

Mẹ nó chứ mỹ nhân kế!

Nhiếp Uyên trừng mắt nhìn cậu: “Khi tôi đến thì không thấy cô ấy, chắc cô ấy xuống dưới rồi.”

Kỷ Vô Hoan âm dương quái khí “Ồ~~” một tiếng, đến khi Nhiếp Uyên nắm tay lại thành nắm đấm, mới cười hì hì hỏi: “Đi hướng nào?”

Ba người vừa nói chuyện vừa xuống lầu, đứng ở một hành lang.

Hành lang này rộng hơn so với trên lầu, nhưng ánh sáng cũng u ám như vậy, trên tường vẫn treo ảnh sinh hoạt thường ngày của nữ chủ nhân trong biệt thự.

“Bên trái chắc là phòng khách, bên phải…” Nhiếp Uyên hồi tưởng lại, hôm đó nữ chủ nhân đi từ hướng này đến, rồi lại biến mất ở hướng này, nên suy đoán: “Có lẽ là phòng ăn.”

Lâm Cương: “Chúng ta đi phòng khách trước đi, bọn họ chắc đều ở đó.”

Kỷ Vô Hoan lại sờ sờ bụng, ấm ức nói: “Còn muốn đi xem có bữa sáng ăn không nữa.”

Tuy rằng hệ thống chỉ nói nữ chủ nhân dùng bữa trưa và bữa tối, nhưng biết đâu bọn họ có bữa sáng thì sao?

Lâm Cương nghe vậy, lấy ba lô xuống đeo ra phía trước, vừa đi vừa lấy ra một thanh sô cô la: “Tôi có mang theo một ít đồ ăn, sô cô la này là tôi tự làm, còn có bánh quy và thịt bò khô nữa, mọi người có muốn không?”

Kỷ Vô Hoan không khách khí nhận lấy, vui vẻ nói lời cảm ơn: “Wow, thật tốt quá, cảm ơn anh Lâm! Tay nghề anh Lâm thật là tốt!”

Lâm Cương vừa định nói không có gì, kết quả lại bị Nhiếp Uyên trừng mắt nhìn.

Không phải, tại sao lại trừng anh ta chứ?! Anh Mập tủi thân nhưng anh Mập không dám nói.

Khi trở lại phòng khách, quả nhiên mọi người đã đến đông đủ.

Có người ngồi, có người đứng, vây thành một vòng bên cạnh ghế sofa.

Nhìn bộ dạng của bọn họ, e là cả đêm không ai ngủ, so sánh ra thì tinh thần của Kỷ Vô Hoan xem như là không tệ, một mình đứng sau ghế sofa nhai sô cô la rôm rốp.

Mặt Sẹo vừa nhìn qua, cậu lập tức ôm ngực rụt về sau lưng Nhiếp Uyên, run rẩy, sô cô la trong miệng còn chưa nuốt xong đã bắt đầu kinh hãi r*n rỉ.

Mặt Sẹo: “…” Cái thằng ẻo lả này có chịu nên thân không vậy!

Lúc bọn họ đến, Lý Liên vừa hay đang kể lại tình hình đêm qua: “Tối qua Triệu Nhân không cùng tôi về phòng, ban đầu tôi nghĩ anh ta đưa chị Từ xong sẽ quay lại, nên không khóa cửa, kết quả gần 9 giờ anh ta vẫn chưa về, tôi mới biết anh ta ở lại phòng khác qua đêm, tôi cũng muốn qua đó, nhưng đột nhiên tắt đèn, trong phòng tối om, tôi sợ nên không dám ra ngoài…” Cô gái nói đến đây thì vẻ mặt sợ hãi: “Tôi cả đêm không ngủ được, cứ thu mình ở góc sofa…” Nói đến đây, Lý Liên không khỏi run rẩy.

“Nửa đêm thì cửa mở, ban đầu tôi còn không nghe thấy, sau đó thì nghe thấy có tiếng động khác…”

Mặt Sẹo cắt ngang cô nàng: “Tiếng gì, nói chi tiết một chút.”

“Giống như có vật gì đó bị kéo lê trên thảm…” Đồng thời cô nàng ngửi thấy một mùi máu tanh.

Lý Liên ý thức được có vật gì đó đi vào, cô nàng không dám lên tiếng, cứ thu mình trên sofa không dám động đậy, trong bóng tối giả vờ như mình không tồn tại, cô nàng nghe rõ ràng con quái vật đó đặt Triệu Nhân lên giường, sau đó trên giường truyền đến âm thanh “thình thịch thình thịch”.

Dường như có vật gì đó không ngừng đập vào đầu giường bằng gỗ và gối, càng ngày tiếng giãy giụa càng lớn tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play