Có lẽ chính vì lý do này, Kỷ Vô Hoan từ nhỏ đã bị ba mẹ ruột vứt bỏ.
May mắn là cậu được bà Kỷ tốt bụng nhặt về nhà, coi cậu như cháu ruột mà nuôi lớn, nhưng cũng vì vậy mà gặp phải thằng chó má Nhiếp Uyên.
Quên mất ban đầu hai người đã kết oán như thế nào rồi, tóm lại là không ưa nhau, gặp mặt không đánh nhau thì cũng cãi nhau u sùm.
Nhưng mà đánh xong vẫn phải cùng nhau ngoan ngoãn về nhà, bởi vì bọn họ sống trong cùng một khu nhà.
Vốn dĩ, những chuyện này chỉ có thể xem là trò trẻ con, nhưng điều khiến Kỷ Vô Hoan không ngờ tới là, sau khi cậu trở thành diễn viên, nổi tiếng đình đám, thì cái tên khốn nạn kia lại không kế thừa sản nghiệp gia đình, mà lại mở một studio chuyên bôi đen cậu.
Không sai, CHUYÊN! MÔN! BÔI! ĐEN! CẬU!
Cái thằng chó chết này hình như cả ngày không có việc gì làm, việc thường ngày là tổ chức một đám chửi thuê trên mạng bôi đen cậu!
Chỉ cần có một chút tin đồn vô căn cứ nào bị cậu ta bắt được, là cậu có thể bị bôi đen bằng đủ mọi chiêu trò, đặc biệt là các loại tin đồn tình ái, một khi xuất hiện, Nhiếp Uyên liền như ăn phải thuốc nổ, bắt đầu công kích vô tội vạ, không chỉ mắng Kỷ Vô Hoan là đồ củ cải lăng nhăng, mặt người dạ thú, đời sống buông thả, đồ hồ ly tinh, còn mắng cả đám paparazzi không chuyên nghiệp, chụp toàn ba cái gì mà mờ mờ ảo ảo?
Với cái mức độ chửi mắng đầy chân thành và tha thiết đó, khiến fan hâm mộ đều nghi ngờ cậu ta có phải là thầm mến Kỷ Vô Hoan rồi hay không.
Đương nhiên, vừa nghe thấy cách nói này, Kỷ Vô Hoan đã thấy buồn nôn mà rùng mình một cái.
Cậu đeo chiếc kính mà Lý Liên đưa cho, cũng may là mặt cậu đủ nhỏ, đeo kính của con gái cũng không có vấn đề gì, chỉ là dù sao cũng không phải của mình, độ không hợp, nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị mù.
Bởi vì dù thế nào, Kỷ Vô Hoan cũng không thể đeo kính áp tròng đi ngủ, nếu không với độ nhạy cảm của mắt cậu, ngày mai tuyệt đối không chỉ là khóc đơn giản như vậy, đoán chừng cậu sẽ bị mù, mà ba ngày sau đó, cậu có thể chết như thế nào cũng không biết.
Nhiếp Uyên ngồi trên ghế sofa ở phía bên kia, từ vừa rồi anh đã hơi cúi đầu, nhắm chặt hai mắt, không biết đang nghĩ gì.
Lâm Cương ngồi trên ghế sofa đối diện Kỷ Vô Hoan thu dọn ba lô, anh ta trông có vẻ đã chuẩn bị một số thứ, ngoài một vài vật dụng cần thiết cho việc thám hiểm, còn mang theo hai con dao phay sắc bén.
Không hổ là đầu bếp.
"Cái này có tác dụng không?" Kỷ Vô Hoan hỏi: "Có thể chém chết quái vật không?"
Lâm Cương: "Tôi cũng không biết, tôi còn đặc biệt mang đến chùa khai quang rồi nữa đó, mang theo dù sao cũng tốt hơn là không có gì, có cảm giác an toàn."
Nhiếp Uyên đột nhiên mở mắt, hỏi: "Có phát hiện gì không?"
Lâm Cương suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Không có, đến một sợi tóc của trẻ con tôi cũng không thấy."
Thấy Kỷ Vô Hoan khoanh tay, khiêu khích nhìn mình không nói gì, Nhiếp Uyên lạnh nhạt nói: "Mau chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này đi."
Ý trên mặt chữ.
Rời khỏi đây là có thể có oán báo oán, có thù báo thù rồi!
Hình như có chút đúng đấy.
Thế là Kỷ Vô Hoan mới chậm rãi giơ một ngón tay lên.
"Ồ?" Lâm Cương lập tức phấn chấn tinh thần, lắng tai nghe.
Kết quả Kỷ Vô Hoan nửa ngày không nói gì, thấy Nhiếp Uyên theo ngón tay của Kỷ Vô Hoan ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, anh ta mới phản ứng được ý của đối phương.
Mặc dù những con búp bê này rất đáng sợ, nhưng sau khi biết chúng là giả, thì không còn sợ hãi đến vậy nữa. Cộng thêm hệ thống cũng nói rồi, những thứ này chỉ là búp bê do nữ chủ nhân làm ra để tưởng nhớ con cái. ( truyện trên app t.y.t )
"Hai người không cảm thấy những thứ trên đầu chúng ta rất đáng ngờ sao?"
Lâm Cương bị những con búp bê đang cười gằn kia nhìn chằm chằm, trong lòng càng thêm phát hoảng, miệng thì đáp: "Rất đáng ngờ."
Dù không cần nói ra, anh ta cũng thừa hiểu chuyện này rất đáng ngờ. Chỉ là người bình thường thì chẳng ai muốn nhìn mấy thứ đó thêm lần nào nữa.
Tay trái Kỷ Vô Hoan sờ lên vành tai, xoay chiếc khuyên tai màu bạc kia: "Không kiểm tra kỹ một chút thì mọi người có thể yên tâm ngủ qua đêm sao?"
Cậu ngước mắt lên đối diện với đôi mắt đen láy của Nhiếp Uyên, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Vài giây sau Kỷ Vô Hoan cười cười, đứng lên dang hai tay ra: "Lại đây đi, Viên Viên."
Nhiếp Uyên: "..."
Kỷ Vô Hoan còn bước lên phía trước hai bước, tiến đến trước mặt Nhiếp Uyên, ưỡn ngực, thúc giục: "Nhanh lên đi mà."
Lâm Cương còn chưa hiểu cậu muốn làm gì, thì đã thấy khuôn mặt poker của Nhiếp Uyên hoàn toàn sụp đổ, đen mặt trả lời: "Cút, không thể nào."
Kỷ Vô Hoan khẽ tặc lưỡi: "Vậy tôi đi mượn cái ghế ở phòng bên cạnh vậy."
Trong phòng của họ không có ghế.
*Khuôn mặt poker: thường ám chỉ hành vi của một người luôn giữ thái độ bình tĩnh và không biểu lộ cảm xúc bất kể quân bài họ nhận được là tốt hay xấu trong trò chơi bài, nhằm mục đích ngăn đối thủ nhìn thấu mình qua biểu cảm.
Thấy cậu muốn mở cửa, Lâm Cương sợ hãi vội kêu lên: "Đừng ra ngoài, sắp 9 giờ rồi."
Nữ chủ nhân kia đã nói, sau 9 giờ phải về phòng của mình, bởi vì Đỗ Sa thích yên tĩnh.
Điều này có phải có nghĩa là, nếu bọn họ chạy lung tung khắp nơi, thì con quái vật dùng máy hút bụi biết giết người kia sẽ tìm đến cửa đúng không?
"Viên Viên, vừa rồi cậu còn nói, phải mau chóng ra khỏi cái nơi quái quỷ này đấy." Thanh niên mỉm cười, dùng lời mà người đàn ông nói ra để vặt lại.
Nhiếp Uyên hít sâu một hơi, giống như là đang áp chế cơn giận, mà cũng giống như là nhận thua.
Anh cởi áo khoác ngoài xắn tay áo lên, hai ba bước đi đến bên cạnh Kỷ Vô Hoan, nhanh chóng cúi người đứng dậy, như nhổ củ cải ôm lấy hai chân của cậu rồi nhấc bổng lên.
Tay trái anh cầm ngược một con dao găm màu bạc, chăm chú nhìn chằm chằm vào đám búp bê trên trần nhà kia.
Trần nhà ở đây ước chừng cao gần 3 mét, chiều cao của hai người cộng lại chắc chắn là đủ.
Kỷ Vô Hoan cũng không ngốc như anh nghĩ, không biết từ đâu cậu mò ra một cây bút bi, cẩn thận dùng đầu bút chọc vào mặt một trong số những con búp bê, khẽ "póc" một tiếng.
Chúng thật sự là làm bằng nhựa.
Sau khi xác định được điều này, lông mày của Kỷ Vô Hoan hơi nhướng lên, cậu vừa chuẩn bị xuống, kết quả hơi cúi đầu, liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác lại thận trọng của Nhiếp Uyên, vẻ mặt kia… không biết vì sao lại giống như có chút mong chờ, khiến Kỷ Vô Hoan không nhịn được muốn trêu chọc anh.
"Này, Kỷ Ngu Ngốc, xong chưa?"
Kỷ Vô Hoan thân là ngôi sao đương nhiên không thể là một người béo được, nhưng dù thế nào cũng là một người đàn ông trưởng thành, Nhiếp Uyên gần như chỉ dùng một cánh tay để chịu lực, thời gian qua lâu cũng không chịu nổi.
"..."
"Kỷ Ngu Ngốc?" Giọng của Nhiếp Uyên có thêm vài phần cứng đờ lại, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy cằm của Kỷ Vô Hoan, căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của cậu: "Cậu..."
Sao thế? Còn chưa kịp hỏi ra khỏi miệng.
Nhiếp Uyên liền thấy Kỷ Vô Hoan dùng bút bi chọc vào mặt từng con búp bê một, miệng lẩm bẩm: "Điểm binh điểm tướng, điểm đến ai thì kẻ đó là đại binh đại tướng, tiểu binh tiểu tướng của ta..."