Anh ta lại một lần nữa hỏi ra nghi hoặc trong lòng, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt trắng như sứ của Nghê Vụ, như thể muốn nhìn xuyên thấu, thế nhưng trong đầu lại hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Nghê Vụ nói: “Không có, cảm ơn bác sĩ Bùi đã đỡ tôi.”
“Bác sĩ Bùi.” Có người gọi một tiếng.
Bùi Hoài Duật quay người.
Nghê Vụ cũng nhân cơ hội dắt con gái rời đi.
Cô bé đã sáu tuổi, cũng đã dần lớn, bắt đầu hiểu được cảm xúc giữa người lớn, ví dụ như vừa rồi...
“Mẹ ơi, chú ấy rất giống ba...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT