Đệ tử này của hắn sao lại vô dụng thế?
Không biết bây giờ người Hứa Vãn Từ không muốn gặp nhất chính là hắn sao?
Sở Thanh Xuyên cuối cùng cũng hoàn hồn, theo bản năng liếc nhìn Hứa Vãn Từ: “Sư Tôn, nàng……”
Ninh Mạnh Lan biết hắn đang lo gì, dùng thần thức nhàn nhạt đáp: “Yên tâm, nàng sẽ không có việc gì.”
“Nhưng……”
Ninh Mạnh Lan nhàn nhạt quét hắn một cái.
Sở Thanh Xuyên lập tức thu liễm cảm xúc, cung kính chắp tay: “Đệ tử hiểu.”
Chờ Sở Thanh Xuyên rời đi, Ninh Mạnh Lan dùng thần thức nhìn lại, rõ ràng thấy nụ cười trên mặt Hứa Vãn Từ biến mất.
Một mình một người, nàng thu liễm mọi cảm xúc.
Không vui mừng, không mất mát, cũng không bi thương.
Nàng lặng lẽ ngồi đó, rõ ràng thân ở trong ánh mặt trời, lại khiến người ta cảm giác nàng sắp bị bóng tối nuốt chửng.
Dù Ninh Mạnh Lan đã trải qua bao chuyện, nhìn Hứa Vãn Từ lúc này, ánh mắt cũng trầm xuống trong nháy mắt.
Rất nhanh, hắn liền phục hồi tinh thần, sắc mặt đạm mạc rời đi.
Thân là Tông Chủ, hắn căn bản không cần hiểu rõ ý nghĩ hiện giờ của Hứa Vãn Từ, hắn chỉ cần nàng tồn tại là được.
Trăm năm trước, nếu không có Thanh Diễn Tiên Tôn, toàn bộ Tu Tiên giới đã lâm vào đại kiếp.
Hiện giờ tất cả tu sĩ, đều thiếu Tiên Tôn một nhân quả, một nhân quả không cách nào kết thúc.
Nếu Hứa Vãn Từ thật sự có quan hệ với Tiên Tôn……
Vậy đó chính là cơ duyên của toàn bộ Thái Thanh Tông.
Theo Ninh Mạnh Lan rời đi, Hứa Vãn Từ khẽ thở ra một hơi nhỏ đến mức không thể phát hiện.
Dù cảm giác bị nhìn chằm chằm đã biến mất, trên mặt nàng vẫn không chút biến đổi.
Nàng cúi đầu, trong lòng không có chút nhẹ nhõm nào.
Hiện giờ, tuy nàng đã lừa được hai vị Trưởng Lão Chấp Pháp Điện, Tông Chủ Thái Thanh Tông cùng nam chủ Sở Thanh Xuyên.
Nhưng những kẻ muốn mạng nguyên chủ, xa không chỉ có mấy người này.
Nữ chủ Giang Thu Ninh, Giang gia, các Trưởng Lão khác của Thái Thanh Tông, các phong chủ……
Chỉ cần trong số họ có một người không tin, liền sẽ dùng đủ mọi cách để nghiệm chứng.
Trực tiếp tìm nàng, nàng tự nhiên không sợ, sợ chính là……
Hứa Vãn Từ chống tay trái lên mép giường, hơi hơi dùng sức, nhưng rất nhanh nàng liền buông lỏng.
Bước khó nhất, nàng đã vượt qua rồi.
Những nguy cơ còn lại, dù có gian nan, cũng sẽ không khó hơn khi ở Chấp Pháp Điện.
Nàng hoàn toàn có thể dựa vào việc mình biết rõ nội dung nguyên tác, chủ động xuất kích, từng chút từng chút xóa bỏ nghi ngờ của bọn họ.
Không còn nghi ngờ, tự nhiên sẽ không có người kiểm chứng.
Nàng vận dụng ký ức của nguyên chủ, cẩn thận dẫn linh lực chạy khắp kinh mạch toàn thân.
Quả nhiên giống như nàng nghĩ, vết thương trên người nàng trước đó đều đã hồi phục hoàn toàn.
Nhưng mà…
Hứa Vãn Từ ngẩng đầu nhìn thoáng qua tiểu viện trống rỗng, hàng mi dày khẽ run:
Tông chủ Thái Thanh Tông và hai vị trưởng lão Chấp Pháp Điện, thật sự yên tâm để nàng một người từng tự sát vì tình ở một mình sao?
Ngày đêm giám sát quá hao tổn tâm thần, cách đơn giản và hữu hiệu nhất, chính là lưu lại trên người nàng pháp khí phòng ngự hoặc cấm chế.
Nghĩ vậy, Hứa Vãn Từ chậm rãi chớp mắt.
Tuy nàng có bảy phần chắc chắn, nhưng rốt cuộc đây chỉ là phỏng đoán.
Chuyện liên quan đến an toàn của bản thân, không thử một lần, nàng vẫn không thể yên tâm.
Tự sát vì tình loại đại sát chiêu này, dùng một lần là đủ rồi, dùng nhiều chỉ khiến người ta quen thuộc thậm chí chán ghét.
Cho nên, nàng không thể tự tổn thương bản thân nữa.
Như nghĩ tới điều gì, đầu ngón tay Hứa Vãn Từ khẽ động.
Nàng cố nén cảm giác rục rịch trong lòng, ánh mắt bình tĩnh nhìn về hướng cửa gỗ.
Trong Thái Thanh Tông, đệ tử chán ghét nguyên chủ nhiều không đếm xuể, biết nàng bình an vô sự, hẳn sẽ có không ít người muốn tới gây phiền toái.
Đây chẳng phải là đối tượng thực nghiệm sẵn có sao?!