Cũng vì vậy, Tiểu Hoa kết luận Cảnh vương là một vị phiên vương tốt.
Tuyết tai là như thế nào, Tiểu Hoa chưa từng thấy.
Khi còn nhỏ, nàng bị bán đi, lưu lạc ở các nhà làm nha đầu, không cảm nhận được sự nghiêm trọng của "tai". Khi còn nhỏ, nàng từng gặp qua thủy tai, nhưng ấn tượng quá xa xôi. Trong trí nhớ, ngoài khuôn mặt của cha mẹ và em trai nhỏ, chỉ còn lại tiếng khóc ở khắp mọi nơi.
Trong lúc Tiểu Hoa kết luận Cảnh vương là một vị phiên vương tốt, Cảnh vương lại đang mạo tuyết cưỡi ngựa lên đường. Các hộ vệ trong vương phủ đều khuyên hắn nên ngồi xe ngựa, nhưng hắn cảm thấy xe ngựa đi quá chậm nên đã bỏ xe cưỡi ngựa.
Cảnh Châu từ xưa đã là vùng đất nghèo khó. Cái gọi là nghèo khó, là vì dân chúng làm nông nghiệp không đủ ăn nên không giàu có; còn "khó" là vì Cảnh Châu nằm ở phương bắc, quanh năm lạnh giá, cứ đến mùa đông là tuyết rơi nhiều.
Vì đất phong này rất cằn cỗi, nên Thánh Thượng đương triều cũng hào phóng ban cho Cảnh Châu diện tích đất phong lớn nhất trong số các phiên vương.
Đúng là "đất rộng người thưa".

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play