Trương Hướng Vinh cầm khăn lau mồ hôi, thân thể mập mạp chen chúc trong chiếc xe ngựa nhỏ hẹp, bên trong còn chất đầy hành lý.
Ở trong ngục mấy ngày, hắn đã chịu không ít khổ sở. Vừa được thả ra thì lập tức bị cữu cữu đuổi về quê, tuy rằng mất mặt nhưng cũng không ngăn được tâm trạng muốn dạo chơi sơn thủy của hắn dọc đường về.
Cho đến khi hắn nghe một vở diễn tên là 《Uyên Ương Mộng》 tại tửu lâu, suýt nữa bị dọa hồn phi phách tán.
Khi còn trong lao, để sớm được thả, hắn đã bịa chuyện nói với cữu cữu rằng vụ việc kia là nhằm vào Chu bảo lâm, nào ngờ lời nói dối ấy lại trúng tim đen.
Nghĩ đến đêm bị đánh hôm đó, trong lúc mơ hồ hắn nghe thấy Cố thế tử lạnh lùng nói: “Ngày lành của nàng ta đến hồi kết rồi.” Nghĩ lại mọi chuyện, hắn còn không rõ sao?
Hắn còn tưởng mình liên lụy đến Chu bảo lâm, ai dè là Chu bảo lâm hại hắn!
Trương Hướng Vinh cầm quạt giấy quạt lấy quạt để, càng nghĩ càng sợ.
Lúc ấy, quả thực hắn không có nhiều bạc đến thế, không mua nổi cây trâm lưu ly kia, bèn ỷ vào danh nghĩa của Chu bảo lâm mà định cướp lấy. Mà cây trâm đó, hắn vốn định mang tặng kỹ nữ hắn thích nơi thanh lâu, sao trong vở diễn kia lại thành kỷ vật khiến hắn “nhớ nhung biểu muội”?
Trước khi Chu Thúy Thúy vào cung, quả có lúc mẫu thân hắn từng động tâm muốn tác hợp hai người. Nhưng nha đầu thối kia nhìn hắn thì mũi còn hếch lên trời, Chu đại nhân cũng khinh thường hắn trăm bề.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT