Nói đơn giản, chính là giữ cho tâm tính trong sáng, như nhập vào cảnh giới ngồi quên vô ngã. Nếu không, mọi suy nghĩ, mọi tạp niệm trong lòng ngươi sẽ trở thành chướng ngại trên con đường Vấn Tâm.

Tuy rằng thuận lợi thông quan là chuyện tốt, nhưng Tống Tòng Tâm lúc ấy lại có cảm giác tủi thân như bị mắng là "đầu óc trống rỗng".

Bởi vì nghe nói người khác đi Vấn Tâm Lộ, không thì cha mẹ ở sau lưng gọi về ăn cơm, thì phía trước đường xá gập ghềnh, hoặc là bậc thang đột ngột đứt đoạn, lộ ra một hẻm núi sâu không thấy đáy, con đường phía trước đầy bụi gai.

Chỉ có Tống Tòng Tâm, trên đường đi không gặp hoa Hoa thì cũng gặp hồ điệp, thậm chí còn nằm trên bậc thang nghỉ ngơi một lát, khiến ngoại môn trưởng lão bàng quan toàn bộ hành trình phải tấm tắc khen lạ.

Về chuyện này, Tống Tòng Tâm cảm thấy mình rất vô tội, ai lại đột nhiên nảy ra ý tưởng "Cha mẹ ta ở sau lưng gọi ta về nhà ăn cơm" hay "Phía trước đột nhiên nứt ra một khe nứt lớn như Đông Phi" khi đang leo núi chứ? Đây không phải vấn đề hỏi tâm hay không hỏi tâm, mà là có hợp logic hay không, được chứ?

Lời nói là vậy, nhưng Vấn Tâm Lộ đối với phần lớn người tới mà nói quả thực không dễ đi. Khi Ngươi sinh ra ý tưởng "đường dốc", bậc thang sẽ thật sự trở nên dốc đứng. Mà phần lớn mọi người không thể lập tức tiến vào cảnh giới "Vô ngã", cho nên cơ bản đều đi đến mức cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, chỉ dựa vào một ý niệm chống đỡ, khi đầu óc bắt đầu tê liệt mới có thể tiến vào cảnh giới "Vô ngã" không có bất kỳ tạp niệm nào.

Đối với thang trời mà nói, khi Ngươi mệt đến mức không nghĩ gì mà vẫn kiên trì bước tiếp, vậy coi như đủ tư cách.

Có thể nói, thông qua thang trời thường chỉ có 3 loại người: một là kiểu "Thiếu tư ít ham muốn" như Tống Tòng Tâm, không nghĩ nhiều; hai là thông minh lanh lợi, nhanh chóng phát hiện quy luật vận hành của thang trời; ba là dùng phương pháp đơn giản, kiên trì lý niệm "Trời đãi kẻ cần cù" và bám trụ đến cùng. Tống Tòng Tâm quan sát ba người trước mắt rõ ràng mệt đến kiệt sức, đoán họ hẳn là loại thứ ba.

Nhân tiện nói thêm, Minh Trần thượng tiên thuộc loại thứ nhất, Linh Hi tiên tử thuộc loại thứ hai. Người trước tâm không tạp niệm, người sau thông minh lanh lợi.

Tuy rằng đột ngột gặp những đạo hữu không quen biết khiến Tống Tòng Tâm có chút bối rối, nhưng 3 năm tu hành của nàng rất hiệu quả, dù sao vẫn giữ được vẻ thanh lãnh cô tuyệt. Theo như tình huống đã dự đoán trước, Tống Tòng Tâm cùng ba người nhìn nhau một lát, liền lãnh đạm dời ánh mắt, khẽ gật đầu ý bảo rồi xoay người rời đi, cả người tản ra khí tràng "người sống chớ gần".

Hiện tại sơn môn đã không an toàn, tùy thời có thể gặp người lạ. Dù trong lòng vẫn sợ hãi, Tống Tòng Tâm vẫn căng da đầu bước vào quảng trường chọn nhặt nghi thức.

Tống Tòng Tâm cảm giác được ngay khi nàng bước vào quảng trường, không ít ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng.

Tống Tòng Tâm nhịn xuống sự hoảng hốt, vừa suy tư xem tóc quần áo có loạn không, vừa thần sắc lãnh đạm tự nhiên đi về phía một nơi yên tĩnh ít người. Nàng 3 năm nay đã hoàn toàn củng cố cảnh giới dung hợp kỳ, tuy rằng không phô trương, nhưng với tai mắt của tu sĩ dung hợp kỳ, phạm vi trăm mét khe khẽ nói nhỏ đều nghe được.

"Vị đạo hữu kia là ai? Thiên kiêu của tông môn phụ thuộc hoặc tu chân thế gia nào sao?" Có người ngữ khí khó nén hưng phấn, nhỏ giọng hỏi những người xung quanh.

"Không biết a, chưa từng thấy. Với phong thái khí độ xuất chúng như vậy, nếu ta gặp qua không thể không có ấn tượng được." Có người không hiểu ra sao, sôi nổi suy đoán về xuất thân của nàng.

"Chẳng lẽ là tán tu? Xem nàng đeo đàn, chẳng lẽ là âm tu sao?" Có người sinh lòng kiêng kỵ, ngữ khí hình như có chút không cam lòng, "Ta nhìn không thấu cảnh giới của nàng, lần này đại bỉ chỉ sợ phải thêm một đối thủ mạnh nữa..."

Xung quanh không ngừng quét tới những ánh mắt cảnh giác, đề phòng đánh giá, nhưng ánh mắt kinh diễm, kinh ngạc còn nhiều hơn, xem như đạt được mục đích "lần đầu bộc lộ" của nàng.

Để tránh có người đến bắt chuyện, Tống Tòng Tâm ôm Tiêu Vĩ vào lòng, buông mi mắt làm vẻ nhắm mắt trầm tư. Nàng đã luyện tập trước gương vô số lần, có thể làm cho biểu tình "rũ mắt" này thực mỹ, rất có cảm giác có chuyện xưa. Quả nhiên, khí tràng lạnh lẽo của nàng, sinh ra từ nỗi sợ hãi khi tiếp xúc với người khác, khiến người ta tránh lui ba thước, dù có người rục rịch, cũng không ai dám thật sự đến bắt chuyện.

Rốt cuộc, mọi người có thể đứng ở đây, ít nhiều đều là người có thân phận. Lỡ như bắt chuyện không thành bị làm lơ, chẳng phải là mất mặt trước những đối thủ này sao?

Tống Tòng Tâm có được một khoảng thanh tịnh, liền khi nàng nỗ lực tạo dáng chuẩn bị chờ đợi nghi thức chọn nhặt mở màn, đột nhiên nghe thấy nơi xa truyền đến một tiếng quát mắng chói tai: "Nạp Lan Thanh Từ! Ngươi đừng được nước làm tới!"

Đây là chuyện gì? Mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, ánh mắt mang theo vẻ ghét bỏ hoặc tò mò. Phải biết rằng ở nơi này, mọi người dù nói chuyện với nhau cũng cố gắng nhỏ giọng, bởi vì đây là Vô Cực đạo môn, một nơi tu đạo thanh tịnh, sao có thể lớn tiếng ồn ào như vậy?

Dù nói vậy, nhưng xem náo nhiệt dù sao cũng là bản tính của con người, rất nhanh, nơi xảy ra tranh chấp đã bị người vây quanh.

Tống Tòng Tâm vừa nghe thấy cái tên "Nạp Lan Thanh Từ" liền theo bản năng ngẩng đầu. Không vì gì khác, chỉ vì cái tên này là một nhân vật quan trọng trong truyện, có rất nhiều đất diễn.

Nạp Lan Thanh Từ xuất thân từ Nạp Lan thế gia trong Tu chân giới. Tổ tiên trong nhà cũng từng có tu sĩ đại năng, hơn nữa gia tộc có công pháp truyền thừa thì có thể xưng là "Tu chân thế gia".

Ở khu vực Cửu Châu này, Nạp Lan, Mộ Dung, Tức Mặc, Cơ, Khương, Trương, Tề 7 tộc là những tu chân thế gia được thế nhân thừa nhận cho đến nay. Trong đó, Mộ Dung, Cơ thị và Khương gia chính là hoàng tộc, Trương, Tề hai nhà có nhiều thiên sư, Tức Mặc ẩn cư lánh đời, Nạp Lan là danh môn vọng tộc ngàn năm. Mà Linh Hi tiên tử khi mới vào ngoại môn đã gặp Nạp Lan Thanh Từ dẫn đường.

Trong câu chuyện, Nạp Lan Thanh Từ là nội môn thiên kiêu được tông môn phái đến dạy dỗ ngoại môn đệ tử, là đại đệ tử dưới trướng Hối Minh trưởng lão. Không giống với Tống Tòng Tâm, một "Đại sư tỷ" bị người ghét bỏ, Nạp Lan Thanh Từ là một "Đại sư tỷ" ôn nhu nhã nhặn, cương nhu đúng mực. Nàng là tiền bối, dẫn dắt Linh Hi tiên tử làm quen với thế giới tu chân, trong những câu chuyện sau này cũng từng lên tiếng vì Linh Hi tiên tử.

Là một vai phụ thất bại bị thiên đao vạn quả trong truyện, Tống Tòng Tâm tự nhiên muốn chiêm ngưỡng người sống sót đến cuối truyện, kẻ thành công.

Kết quả, Tống Tòng Tâm lại nghe được một vở kịch gia đình luân lý cẩu huyết: "Gia tộc muốn chúng ta kết làm đạo lữ cùng nhau tiến thoái, nhưng ngươi lại một lòng chỉ muốn đi cầu một mình".

Tống Tòng Tâm nhớ ra, trong truyện Nạp Lan Thanh Từ đích xác có một "vị hôn phu" dây dưa không thôi. Chính vì không muốn tuân theo an bài liên hôn của gia tộc, Nạp Lan Thanh Từ mới không chút do dự lên Thần sơn Cửu Châu, bái nhập Vô Cực đạo môn. Vị hôn phu kia tên là Tề Chiếu Thiên, xuất thân Tề gia, giống như Nạp Lan Thanh Từ, là hậu duệ của một tu chân thế gia. Vì hai người tuổi tác tương đương, lại môn đăng hộ đối, nên hai nhà vẫn luôn có ý định kết thân. Thậm chí sau này khi Nạp Lan Thanh Từ bái nhập Thái Cực đạo môn, hai nhà vẫn hy vọng Tề Chiếu Thiên có thể cùng Nạp Lan Thanh Từ kết làm đạo lữ, để cả hai có thể giúp đỡ nhau trên con đường tu chân.

Tống Tòng Tâm sau khi đến thế giới này mới biết được từ "đạo lữ" vốn chỉ "đồng bọn cùng nhau tu luyện", chứ không phải một cách nói khác của "phu thê" như trong thoại bản. Đạo lữ không nhất định là tình nhân, có thể là đồng môn, cũng có thể là quan hệ huyết thống, nhưng nhất định phải là tri kỷ như Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ.

Rốt cuộc, "Đạo bất đồng, bất tương vi mưu" ở Tu chân giới không chỉ là một câu nói tàn nhẫn.

Thật không may, Nạp Lan Thanh Từ và Tề Chiếu Thiên lại đi theo những con đường khác nhau. Nếu chỉ vì gia tộc mà kết thân, Nạp Lan Thanh Từ có lẽ còn có thể chấp nhận, nhưng kết thành đạo lữ thì tuyệt đối không thể.

"Đủ rồi, không cần ở chỗ này làm ầm ĩ." Tống Tòng Tâm còn đang suy nghĩ sự tình, từ xa truyền đến một giọng nữ ôn hòa nhưng ẩn chứa khí giận, "Ra dáng một người trưởng thành đi, Tề Chiếu Thiên. Nơi này không phải Tề gia cho ngươi muốn làm gì thì làm."

Nghe giọng điệu có vẻ người kia muốn dĩ hòa vi quý, nhưng Tề gia thiếu gia vốn tính ương ngạnh lập tức giận tím mặt. Tống Tòng Tâm còn định đứng ngoài xem, thì nghe thấy một tiếng thét chói tai: "Mau buông tay! Ngươi làm cái gì?!"

Tống Tòng Tâm quay đầu nhìn lại, đám người lập tức nhốn nháo, hóa ra Tề công tử kia giận quá mất khôn, đột nhiên túm lấy bả vai Nạp Lan Thanh Từ.

Thiếu nữ đứng cạnh Nạp Lan Thanh Từ có lẽ là bạn đi cùng nàng, thấy vậy thì luống cuống. Nàng ta cố gắng gỡ tay Tề Chiếu Thiên ra, nhưng sức yếu không lay chuyển được. Nữ tử mặc váy phấn bị nắm đau lộ vẻ khó chịu, người xung quanh xôn xao nhưng do dự không ai dám lên giúp.

Đúng lúc này, các đệ tử ngoại môn đứng gần chỉ cảm thấy một làn hương thanh đạm thoảng qua, một bàn tay trắng nõn với các khớp xương rõ ràng từ bên hông Nữ tử vươn ra, nắm chặt lấy tay Tề Chiếu Thiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play