Yến hội tan, đêm khuya tĩnh lặng.
Các đệ tử uống say mèm, Thẩm Du còn cố ý liếc nhìn Triệu Điền cùng Tiêu Bất Đáng vài lần. Hai tiểu gia hỏa này vẫn như lần trước, ôm lấy nhau thành một cục, phát ra tiếng ngáy khò khò.
Hắn vốn định gọi Lâm Hựu dẫn hai người về phòng, nhưng quay đầu nhìn quanh, lại chẳng thấy bóng dáng Lâm Hựu đâu. Trong lòng dâng lên nghi hoặc, Lâm Hựu vốn luôn theo sát hắn, sao giờ lại lạc khỏi tầm mắt?
Bóng cây loang lổ, chim chóc ríu rít. Ánh trăng rơi xuống, đôi mắt đỏ thẫm của hắn trong đêm tối càng thêm âm trầm. Tay phải hắn khẽ đè lên vết hồng nơi cổ tay trái, trong lòng dâng lên một nỗi cảm xúc khó tả.
Ngày ấy, dù đau đớn, nhưng cuối cùng hắn vẫn giữ được một tia tỉnh táo. Trong khoảnh khắc ngất đi, hắn cảm nhận được vài luồng cảm giác khác lạ.
Thẩm Du tự nhìn lại mình. Hắn ít khi hối hận về bất cứ chuyện gì, nhưng không hối hận không có nghĩa là hắn cho rằng mình đã làm đúng.
Chuyện Lâm Hựu, nên tìm cơ hội nói rõ. Thẩm Du siết chặt tay, thầm thở dài. Nếu có cơ hội để nói…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT