Chiếc áo này quá khổ so với nàng.
Vạt áo gần như che khuất đầu gối, tay áo dài thượt rủ xuống, phải xắn hai lớp mới miễn cưỡng lộ ra cổ tay, trên áo còn vương một mùi hương dễ chịu, nàng vô thức đưa lên chóp mũi hít hà.
“Thơm quá… Giống mùi trên người ngươi vậy.”
Trần Cảnh Thì ho khan một tiếng, mất tự nhiên nhìn theo nàng rời khỏi phòng rồi mới nâng tay lên, cẩn thận ngửi ngửi áo của mình.
Trên người hắn…
Có hương vị sao?
Lạc Chiêu vừa đến cửa bệnh viện, đã thấy Hồ Lục Dương vội vã đi về phía này, thấy nàng liền dừng lại trách mắng:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play