Trần Cảnh Thì cũng rất nhanh nhẹn, còn giúp nàng rót nước bưng tới.
"Ngươi không ở trường nên không biết đâu, từ sau kỳ thi tháng, các thầy cô như phát điên ấy, ba ngày hai bữa lại có bài kiểm tra nhỏ, tiết này làm xong tiết sau đã chữa, chỉ kịp nhặt bút lên là nửa bài đã trôi qua rồi..."
Nàng thao thao bất tuyệt kể những chuyện xảy ra mấy ngày nay, còn nói về việc tập huấn bên ngoài, "cái đó càng không sống nổi, nhảy đến mắt cá chân như muốn gãy ra ấy, cũng may có bạn tiện đường đưa về, không thì sợ là đi đến tối cũng không về được."
Trần Cảnh Thì vốn không thích nói chuyện, im lặng ngồi một bên nghe, thỉnh thoảng giúp nàng rót nước đưa đồ ăn vặt, cảm thấy vẫn rất thích thú.
Cái cảm giác khủng hoảng bị bỏ rơi kéo dài cả tuần. Thật ra Trần Cảnh Thì có chút sợ hãi khi thấy sự phiền chán hoặc ghét bỏ trên mặt nàng, nhưng nàng vẫn như thường, không có gì thay đổi.
Hắn nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không hiểu sao cảm thấy trong lòng có chút vướng mắc.
Tuy không chán ghét, nhưng nàng cũng không quan tâm hắn như mấy ngày trước. Chẳng lẽ đây chỉ là sự ưu ái dành cho người bệnh? Hay là lòng thương hại?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT