Thịnh Thiên Cơ cầm đèn đi vào.
Trương An Dân không chỉ bị nhốt, những người này không biết lấy đâu ra còng tay, còng hai tay của ông ta ra sau lưng.
Ánh đèn chói làm Trương An Dân không mở được mắt, nhưng Thịnh Thiên Cơ lại thấy rõ ông ta.
Ông ta bị đánh đến mức mặt mày bầm dập.
Thịnh Thiên Cơ để đèn trên một bên. Cuối cùng Trương An Dân cũng thấy rõ là cô, sắc mặt liền thay đổi đổi, cố nặn ra một vẻ mặt hiền từ: “Tiểu Văn, mau cứu ba. Dù sao chúng ta cũng là cha con mười mấy năm. Mẹ con ngày thường đối xử với con lạnh nhạt, ba đã giúp con nói chuyện. Con quên rồi sao?”
Thịnh Thiên Cơ cười nhẹ một tiếng: “Tôi đương nhiên không quên.”
Trương An Dân lập tức thở phào nhẹ nhõm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT