Chiêu Đế sửng sốt một chút. Đã bao lâu rồi hắn không gọi mình là mẫu thân? Dường như là sau khi nàng xưng đế, đối với nàng, hắn chỉ xưng hô một tiếng “Bệ hạ” lạnh băng.
Ngay sau đó là một tiếng cười nhạo. Lúc chết đến nơi mới biết gọi mẫu thân. Nàng còn tưởng rằng hắn có cốt khí kiêu ngạo lắm chứ.
Không có việc gì thì “Bệ hạ”, có việc thì “Mẫu thân”. Giống hệt cha hắn, không có việc gì thì “tiện phụ”, có việc thì “Khanh khanh” vậy.
Trong mắt Chiêu Đế xẹt qua một tia chán ghét. Nếu nàng biết câu “Sinh con trai không bằng sinh miếng thịt nướng” thì lúc này nhất định sẽ cảm thán như vậy.
Bỗng nhiên nàng nâng tay lên, mấy thị vệ lập tức dừng lại, trên mặt hoàng trưởng tử tức khắc tràn đầy hy vọng.
Dù có giả bộ thâm trầm, thông tuệ hay thậm chí ra vẻ đạo mạo đến đâu, hắn cũng chỉ là một thiếu niên chưa đầy mười lăm tuổi. Lúc này đã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, trên mặt không còn cái vẻ khó chịu, thờ ơ và tự mãn đáng ghét kia nữa.
Hắn cố chống đỡ chút tôn nghiêm cuối cùng, nhưng lại mang theo vài phần mềm yếu, khẩn cầu mà gọi: “Mẫu thân, chúng ta là mẫu tử, sao lại đến bước đường này…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT