Chỉ trừ một điều. Trong mắt Trần Tuyết Anh hiện lên một vệt u ám: con gái lớn Trương Tiểu Văn.
Con bé như một vết nhơ, từng giây từng phút nhắc nhở bà ta về việc mình đã từng nhìn nhầm người, đã từng bị người ta ruồng bỏ. Quả thực là một nỗi sỉ nhục lớn trong đời. Thậm chí nó còn trở thành đứa ngốc, khiến bà ta càng chán ghét không thôi. Hiện giờ bà ta không muốn nhìn nó thêm một cái nào nữa. Cái nhà mà nó ở, bà ta cũng chẳng mấy khi về mà ở tại một căn biệt thự khác, căn biệt thự đó thoải mái hơn nhiều so với căn hộ lớn kia. Dù không nhìn thấy người, nhưng chỉ cần nghĩ đến vẫn cứ như có vật mắc ở cổ họng.
Bà ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi nhìn thấy hai đứa trẻ từ xa đi tới.
Hai đứa trẻ 16 tuổi, cậu con trai cao ráo, cô con gái hoạt bát, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, tựa như hai cái cây nhỏ sắp trưởng thành, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta vui mừng. Bà ta không kìm được nở nụ cười: “Tiểu Dật, Uyển Uyển.”
Trương Trần Dật một bên vai vác cặp sách, chậm rãi đi tới. Trương Trần Uyển thì đã nhảy nhót chạy lại, ôm chặt lấy cánh tay mẹ: “Mẹ ơi, lần này con thi tốt lắm, mẹ nghĩ ra phần thưởng gì cho con chưa?”
Trần Tuyết Anh cười xoa đầu cô bé: “Đi đứng cũng chẳng ra dáng gì cả, lớn hết rồi đấy.”
Trương Trần Uyển vừa nghe những lời sáo rỗng này liền muốn bịt tai. Vừa định làm nũng, bỗng nhiên bầu trời tối sầm lại, tiếp theo một giọng nữ trẻ tuổi vang lên:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT