"Toàn là nói bậy!" Trên sân thượng của một công ty tư nhân, nơi này được bố trí thành một quán trà ngoài trời. Lúc này, một đám người đang đứng ở đó nhìn lên "màn trời".
Một người đàn ông đầu đinh vỗ bàn đứng dậy, chỉ tay lên không trung: "Nói vớ vẩn! Đất nước chúng ta hùng mạnh như vậy, thành phố chúng ta có trật tự rõ ràng, sao có thể vì mưa lớn vài ngày mà trở nên hỗn loạn, vô kỷ luật, lại còn vì tranh giành thức ăn mà chết người? Mày nghĩ mày đang viết tiểu thuyết chắc!"
Hắn mắng xong, quay sang nhìn đồng nghiệp, mong nhận được sự đồng tình, nhưng lại thấy ai nấy đều có biểu cảm nghiêm trọng, dường như chẳng ai nghe thấy lời hắn nói.
"Ê, không phải chứ? Mấy người không lẽ đều tin rồi sao?"
Vẫn không ai để ý đến hắn. Một cô gái cúp điện thoại: "Tôi vừa xác nhận rồi, chỉ có người ở Hải Thị mới có thể nhìn thấy ‘màn trời’ này."
Người khác cũng nói: "Tôi cũng vừa hỏi tất cả các công ty công nghệ, họ đều cho rằng không thể tạo ra được một ‘màn trời’ như vậy."
Một người khác đang gõ nhanh trên laptop: "Những khuôn mặt xuất hiện trên 'màn trời', hơn một nửa đều có thể đối chiếu được, đều là người bình thường trong đời thực, không phải diễn viên. Thậm chí, tôi còn phát hiện hai người ở công ty chúng ta."
Cả nhóm chìm vào im lặng.
Âm thanh từ "màn trời" tràn xuống từ bầu trời, rõ ràng như thể vang trực tiếp bên tai mọi người.
[Sau vài tháng mưa lớn, phần lớn khu vực trên toàn thế giới chìm trong biển nước mênh mông. Những thành phố ven biển như Hải Thị chịu thiệt hại đặc biệt nghiêm trọng, số người sống sót trong thành phố không đến hai, ba phần mười. Mọi người nhận ra, trận mưa này có thể sẽ không bao giờ ngừng. Những người sống sót ở Hải Thị buộc phải rời bỏ quê hương, chỉ khi đến những nơi có độ cao so với mặt nước biển lớn hơn, mới có hy vọng sống sót.]
[Điều đáng mừng là, lúc này quốc gia đã thiết lập rất nhiều căn cứ tị nạn ở những khu vực có độ cao so với mặt nước biển. Cuối cùng họ cũng có thể dồn sức lực để chi viện và di dời những người tị nạn ở các khu vực có độ cao thấp.]
Nghe thấy lời này, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông đầu đinh cũng nói: "Tôi đã bảo rồi mà, quốc gia sẽ ra tay! À, phi! Không phải, ý tôi là, chuyện này căn bản là không thể xảy ra! Trời đất đâu ra mà nhiều nước như vậy được!"
Mọi người vẫn không để ý đến hắn, mà đều nhìn về phía ông chủ của họ. Đồng thời, anh ta cũng là người giàu có nhất, mạnh mẽ nhất, và có khả năng quyết định nhất trong nhóm này, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.
Bạc Mộ Thành nhìn "màn trời", gương mặt lạnh lùng như một tảng băng. Cảm giác cần phải ngước nhìn, người khác đã nắm giữ toàn cục, còn mình chỉ có thể từ vài lời ít ỏi của người khác mà suy đoán vận mệnh tương lai, khiến anh ta rất khó chịu.
Bạc Mộ Thành nói: "Kỷ Hòa, cậu mang theo người, đi chuyến bay nhanh nhất đến phía Tây. Miếng đất trước đó đã xem không tồi, hãy lấy nó, làm chi nhánh công ty chúng ta."
Anh ta quay đầu nhìn bạn tốt Kỷ Hòa: "Dốc hết sức mình, tích trữ vật tư sinh tồn, hiểu rõ chứ?"
Kỷ Hòa sửng sốt. Địa điểm đó cao hơn 3000 mét so với mực nước biển, nói là nơi tị nạn trong mưa lớn thì quả thật tương đối thích hợp.
Anh ta trịnh trọng gật đầu: "Hiểu rõ!"
Bạc Mộ Thành lại nhìn về phía một cô gái: "Tiểu Hàn, hãy thông báo cho người nhà tôi, và cả người nhà của mọi người, tất cả những người ở nơi khác đều phải quay về. Trước ngày mai, sắp xếp tất cả họ đến công ty chi nhánh."
Tiểu Hàn nói: "Vâng."
Người đàn ông đầu đinh dùng sức vò đầu: "Không phải, thật sự tin à! Còn đưa cả người nhà đi, không khoa trương đến vậy chứ."
Bạc Mộ Thành quay đầu nhìn hắn: "Lão Hứa, có cách nào kiếm được một ít vũ khí không?"
Lão Hứa run lên một chút: "Vũ, vũ khí?!"
Bạc Mộ Thành: "Đừng lo lắng, chỉ là để tự vệ thôi."
Lão Hứa lại gãi gãi tóc: "Tôi sẽ cố gắng."
Những người có năng lực hành động đã bắt đầu chuẩn bị, còn đại đa số người dân bình thường vẫn còn trong trạng thái mơ hồ và hoảng loạn. Cảm giác như "màn trời" nói rất thật, rất chắc chắn, nhưng bảo họ tin vào lời tiên đoán tận thế như vậy thì lại thấy rất vô lý, rất thái quá.
Lời của editor: Bạc Mộ Thành là nam chính ban đầu của thế giới mưa to nhé, tức là thế giới Trương Hiểu trọng sinh mà không có sự xuất hiện của “màn trời” đó, nên mình tách 1 chương riêng