Thành chủ Thành Như Ý là Trương Tịnh, một người phụ nữ hơn 30 tuổi, dáng người cao ráo, gầy gò, mái tóc ngắn, da hơi sạm, ngũ quan sắc sảo. Trên eo phải của cô ấy luôn cài một khẩu súng, ngoài ra, toàn thân cô còn giấu rất nhiều vũ khí. Hoàn toàn không thể ngờ cô ấy có thể lấy một con dao từ bất kỳ chỗ nào ra.
Có bao nhiêu người khao khát phụ nữ Thành Như Ý, thì cũng có bấy nhiêu người muốn giết chết thành chủ Thành Như Ý. Mấy đời thành chủ trước đều chết vì các hình thức ám sát khác nhau, cho đến khi Trương Tịnh lên nắm quyền, mới chấm dứt truyền thống đáng sợ này. Gần mười năm qua, số lượng kẻ ám sát chết dưới tay cô ấy là vô kể. Những kẻ đó, khi hết cách, cảm thấy không thể vượt qua Trương Tịnh về vũ lực, chi bằng dùng mỹ nam kế, và rồi... những người đàn ông đó đều bị Trương Tịnh tự tay thiến, thậm chí còn treo lên cổng thành. Kể từ đó, không ai dám chơi chiêu này nữa, ngay cả những vụ ám sát cũng giảm đi rất nhiều.
Gần đây Trương Tịnh rất đau đầu. Một mặt phải bí mật xây dựng nhà máy sản xuất thuốc trong thành, chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu và nhân lực làm thuốc. Một mặt lại phải lần lượt đưa rất nhiều thuốc ra ngoài, chôn ở một góc vắng người nào đó, để người đến lấy thuốc tự đào. Đồng thời còn phải giả vờ như không biết gì, cùng các thành phố khác đi giải phóng các thành phố theo chế độ nô lệ, xong xuôi còn phải cử người đi các thành phố đã giải phóng để giải quyết hậu quả. Trong quá trình này, còn phải xem thành phố nào điều kiện tốt thì thu về làm địa bàn của mình. Bởi vì người bí ẩn mặc áo choàng kia đã nói phải nhân cơ hội này mà phát triển, mở rộng Thành Như Ý. Thành Như Ý của họ cũng muốn nhân thời điểm then chốt này mà lớn mạnh, cải thiện môi trường sống của phụ nữ.
Vì vậy... bận quá, mệt quá, phiền quá! Đặc biệt là trong tình hình bản thân cô ấy không có trình độ văn hóa cao, bảo vệ một thành phố thì còn được, bảo cô ấy ra ngoài đánh dị thú cũng được, nhưng làm những việc phức tạp này thì cô ấy đau đầu. Mà người có thể giúp cô ấy xử lý những việc này, Hà Uyển Thu, lại đang vùi đầu trong nhà máy sản xuất thuốc, cũng bận tối mắt tối mũi mỗi ngày.
Nghe xong báo cáo, Trương Tịnh gãi gãi mái tóc rối bù như tổ quạ, ngẩng đầu lên: "Lại thêm hai kẻ thần bí nữa à?"
Người báo cáo: "À, cũng không hẳn là thần bí lắm, tuổi cũng hơi lớn rồi, Trần Tiếu Tiếu gọi một trong số họ là bố."
Trương Tịnh nhướn cặp lông mày đen và rậm lên. Đã gọi là bố rồi, vậy hẳn là bố ruột, dù sao thân thể A Nhã là một cô nhi. Vậy đây cũng là người đến từ thế giới hòa bình à?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT