Khi Chu Phỉ Phỉ rời nơi trú ẩn, cô chỉ còn lại một cái túi, so với một vali căng phồng và hai chiếc túi khi đến. Những bộ quần áo, chăn mền kia, vì thiếu nước để giặt giũ đều đã bốc mùi và đương nhiên bị vứt bỏ.
Cô nheo mắt nhìn trời, hơn hai tháng không thấy ánh mặt trời khiến cô ấy hơi không quen. Khuôn mặt cô rất nhợt nhạt, còn vì gầy mà hóp vào nhưng tinh thần thì không tệ lắm. Cô không phải là trường hợp duy nhất, hầu như mỗi người đều trông "ma quái" như vậy. Dù sao thức ăn trong nơi trú ẩn cũng không ngon như trước, ăn no được đã là tốt rồi, lại còn không thấy ánh mặt trời, càng về sau, mọi người càng trắng và gầy hơn, đều trêu chọc nhau thành ma cà rồng không thể nhìn thấy ánh sáng.
"Chu Phỉ Phỉ, thẫn thờ làm gì, đi thôi, đi Cố thị báo danh đi." Người chị em ở giường trên cười, vỗ vai cô.
"Ừ, đi."
Hai tháng qua, nơi trú ẩn có rất nhiều công việc cần người, Chu Phỉ Phỉ đã tham gia làm việc và thể hiện khá tốt. Vì vậy, hiện tại cô đã được Cố thị tuyển chọn, sau này sẽ là nhân viên của Cố thị. Thật trùng hợp, khu vực phòng trọ của cô đã bị một đám chuột biến dị tàn phá, cấu trúc nhà cửa đều bị gặm nát, khu đó đều phải phá bỏ để xây dựng lại. Cô không có nơi nào để đi, vừa hay có thể đến ký túc xá của công ty.
…
Cố Nghênh Đông đã trở lại mặt đất một tháng trước, dẫn người kiểm tra và sửa chữa nhà cũ của Cố gia. Hôm nay, mọi người từ nơi trú ẩn ra có thể trực tiếp vào ở. Sau đó, người Cố gia bắt đầu bận rộn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT