Trong lúc Trương Hiểu đang thưởng thức những món ăn ngon trên quân hạm và vất vả đào đất, thì Ôn Lâm Lâm đang run cầm cập trong khoang thuyền.
Phòng của họ thực sự rất nhỏ. Một phòng vệ sinh, một chiếc giường đơn, dọc theo bức tường là một cái bàn dài, sau đó mở cửa kính sát đất ra là ban công. Nếu là trước đây, có thể đứng trên ban công thưởng thức cảnh biển thơ mộng, nhưng bây giờ, nước mưa ào ào trút xuống ban công. Cửa kính phải đóng chặt, nếu không nước mưa sẽ tràn vào. Và khi bỏ đi phần ban công, căn phòng càng trở nên nhỏ hơn.
Lúc này, ngoài Trương Hiểu ra, bảy người còn lại đều đã có mặt. Tất cả đều là những người từng ở khách sạn, và đều là nữ giới, ít nhiều đều quen mặt nhau nên quan hệ còn khá hòa hợp.
Lúc này, ba người chiếm lấy giường, nằm hoặc ngồi để nghỉ ngơi. Hai chiếc ghế sofa cũng đã có người ngồi. Hành động Ôn Lâm Lâm không đủ nhanh nên không tranh được chỗ. Nhìn ngang nhìn dọc, cô chỉ có thể ngồi xuống một góc, dựa vào vách tường, cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào.
Cô cởi chiếc áo khoác thể thao ra, yếu ớt vắt vài cái, nước cứ thế ào ào chảy ra. Cởi đôi giày ướt sũng ra, tạ ơn trời đất, mấy lớp túi nilon cô bọc khá hiệu quả, nên bên trong tất vẫn khô ráo. Toàn thân cô, chỉ có đôi chân là khô ráo. Nếu không phải nghĩ rằng chất X có thuốc đặc trị, Ôn Lâm Lâm lúc này có thể òa lên khóc nức nở.
"Lạnh quá, ai có quần áo khô thì mau thay đi, cứ thế này sẽ bị cảm lạnh mất."
Mọi người bắt đầu lấy quần áo từ trong túi ra. Có người túi bọc kín mít, không bị vào nước nhiều, cũng có người khá bi thảm, quần áo trong túi đều bị ngâm nước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT