Họ cũng không cần mặc quá nhiều, nếu ra ngoài thì chỉ cần mặc thêm một chiếc áo khoác quân đội dày là được.
Lần trước họ mặc áo khoác quân đội đi ra ngoài, trông rất quê mùa nên mới bị người nào đó gọi là nhà quê.
“Ở đây không lạnh, tôi có thể chuyển đến đây không, cô chỉ cần dựng một chiếc giường trong sân cho tôi là được.” Sở Thiên Phong vốn là người nói một không hai, vậy mà lại nguyện ý trò chuyện với Quan Niệm lâu như vậy, còn muốn chuyển đến ở.
Vài người lính canh gác ở cổng căn cứ kinh ngạc đến rớt cả cằm. Từ khi ngồi thiền tu luyện, tai họ rất thính.
Hơn nữa, nhà gỗ nhỏ của Quan Niệm nằm ngay gần cổng căn cứ. Giống như một pháo đài ngăn chặn tang thi.
“Chúng ta còn phòng trống, Đồng Đồng, em chuyển đến ở cùng chị. Phòng của em để trống.” Căn phòng này của Quan Niệm rộng 20 mét vuông, còn có một ban công lớn riêng, là căn phòng lớn nhất trong số các phòng ngủ nên được coi là phòng chính.
“Vậy thì tôi không khách sáo nữa. Suýt nữa thì quên mất chuyện chính, hôm nay tôi đến đây là để nói với cô về chuyện của Đặng Nghiêm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT