“Những thứ này đều là Thương Thương và tôi cùng nhau trồng. Còn những loại lương thực kia, có lẽ cũng sắp chín rồi, đến lúc đó phải nhờ mọi người giúp tôi thu hoạch.” Quan Niệm cười nhẹ. Đột nhiên cảm thấy có mấy người đồ đệ cũng là chuyện không tệ.
“Trước đây sao sư tôn không đưa chúng em vào, cái giường lớn mềm mại này, cái không gian ấm áp này.” Lữ An không hiểu nổi. Trước đây sư tôn không tin tưởng mấy người bọn họ sao.
“Trước đây tu vi của tôi quá thấp, chỉ có thể đưa Thương Thương vào.”
“Đồ ngốc, vào đây là để làm việc đấy.” Sở Phong luôn thích trêu chọc Lữ An.
“Em có thể, em biết nấu cơm. Em chỉ muốn ngủ trên cái giường lớn mềm mại như thế này.” Vệ Tử Hi là người đầu tiên xung phong ở lại không gian.
“Nhưng mà sư tôn, chúng em không biết trồng trọt.” Lữ An gãi đầu, cậu ta nói thật.
“Không biết thì cứ theo Thương Thương mà học. Thấy mảnh đất hoang bên kia không? Tôi thấy có thể trồng thêm một ít hoa cải dầu.” Bây giờ Quan Niệm sai bảo đồ đệ cũng càng ngày càng thuận miệng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play