Bên kia, Quan Niệm tìm một vị trí có tầm nhìn thoáng đãng rồi thả nhà tranh ra. Cô thích những nơi cao một chút, dù sao thì cô cũng có thể ngự kiếm ra ngoài.
“Lâu rồi không gặp, trên người chị Niệm lại có thêm nhiều thứ kỳ lạ rồi. Em cũng muốn có một căn nhà như thế này.” Triệu Tiểu Mãn không giấu được sự khao khát trong mắt.
“Tối nay cậu có thể ở đây.” Quan Niệm ở chung một phòng với Hoàn Nhan Thương, Tiểu Tùng và Giang Sơn ở chung một phòng. Vậy nên còn thừa một phòng, để Triệu Tiểu Mãn ở cũng không sao.
“Thật sao? Em yêu chị Niệm quá đi mất.” Nói rồi, Triệu Tiểu Mãn định ôm Quan Niệm.
“Ê ê ê. Đứa nhóc thối nào thế, sư tôn của tôi mà cậu cũng dám ôm.” Không biết Vệ Tử Hi từ đâu chui ra mà cả người đầy bùn đất.
Quan Niệm cau mày, thấy cả người Vệ Tử Hi đầy bùn định nhào vào người cô. Cô lập tức bay lên, ngồi trên nóc nhà.
“Tử Hi, sao lại đến đây một mình? Sao không dùng ngọc phù liên lạc để báo cho tôi?” Làm sao con bé này biết cô ở đây được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT