Văn Thời Tụng đã sớm chuẩn bị tâm lý để tự mình ra trận.
Dĩ nhiên, tiền đề là phải dò xét được thái độ của Thẩm Lý đối với chuyện này.
Ban đầu, hắn quanh co vòng vo bày trận cho Hàn Phụ Xạ, chủ yếu là vì khi ấy hắn nghe được thái độ của Thẩm Lý – y đã lựa chọn tôn trọng quyết định của Trưởng công chúa Thanh Hà.
Nói sao nhỉ, đó quả thực là chuyện Thẩm Lý làm ra. Y chính là loại người không thuốc chữa, lúc nào cũng nghĩ cho người khác.
Đôi khi Văn Thời Tụng thấy vô cùng bực bội vì cái kiểu “ai cũng tốt” của y. Có gì đáng để mỉm cười với người khác? Có gì đáng để quan tâm, để đặt người ta trong lòng chứ? Nhưng cũng có lúc hắn buộc phải thừa nhận, chính vì Thẩm Lý có bản tính ấy, nên hồi nhỏ bọn họ mới có thể chung sống hòa bình, và mới có thể có được tương lai như hôm nay.
Giống như ánh trăng vậy. Hắn thích vầng trăng nghiêng ánh bạc xuống người mình, nhưng lại chẳng có cách nào khiến ánh sáng ấy vĩnh viễn chỉ rọi xuống riêng một mình hắn.
Hoàng huynh từng nói với hắn: “Ngươi không thể tự cho là đúng mà đối xử tốt với người khác, rồi ép buộc ban cho họ những thứ vốn dĩ họ không cần.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT