Mãi đến khi tiễn Mục Ninh rời đi, Lục Thanh Hòa vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Cậu từng nghĩ rằng hai người sẽ không bao giờ có thể như xưa, bình tĩnh trò chuyện như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng tất cả những gì xảy ra hôm nay lại khiến cậu có cảm giác mọi thứ đã quay về như cũ, quay về cái thời điểm trước khi chuyện kia xảy ra.
“Hắt xì!” Lục Thanh Hòa vừa đi vừa cởi bớt khuy áo, khí lạnh từ bốn phía ùa tới, khiến từng lỗ chân lông trên người cậu đều rét run. Cậu kéo lại chiếc áo đang trễ nửa vai, siết chặt quanh người, liếc mắt nhìn nhiệt độ điều hòa, không nhịn được lầm bầm: “Sao lại để thấp thế này chứ.”
Vương Tổng Hảo quấn chặt người trong một cái chăn nhỏ, cả người rã rời: “Cái đó phải hỏi hai người bọn mày ấy, lạnh chết đi được.”
Lúc này Lục Thanh Hòa mới nhớ ra người vừa rồi chỉnh điều hòa hình như là mình. Cậu ngượng ngùng xin lỗi một câu, nhanh tay chỉnh nhiệt độ lên lại.
Vương Tổng Hảo cảm thấy cổ họng hình như hơi rát, mũi cũng có dấu hiệu chảy nước. Mùa hè người ta bật điều hòa là để làm mát, còn bọn họ thì đúng là muốn tự đóng băng mình.
Lo sợ ngồi điều hòa lâu sẽ cảm lạnh thật, Vương Tổng Hảo lưỡng lự một lúc rồi cũng vùng dậy đi vào bếp. Cậu lấy trứng gà, gừng sống, cắt một ít hành nhỏ, rồi nấu một nồi canh gừng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT