So với tài xế thì người thanh niên mới đến rõ ràng khách sáo hơn nhiều.
Lục Thanh Hòa liếc nhìn tài xế một cái, lười tranh cãi, chỉ khẽ gật đầu: “Không sao, sau này lái xe cẩn thận một chút.”
“Nhất định rồi.” Lục Cảnh Nhiên vừa nói vừa lấy ví ra, rút một xấp tiền mặt mà chẳng đếm kỹ, hơi ngượng ngùng nói: “Lần này quả thực là lỗi của chúng tôi. Nếu cậu không muốn đến bệnh viện thì tôi cũng không ép. Số tiền này cậu cầm lấy, coi như bồi thường tổn thất tinh thần.”
“Nhị thiếu, cậu mới về nước không rõ, dạo này ở Hải Thị xuất hiện nhiều trò ăn vạ lắm.” Tài xế vừa thấy Lục Cảnh Nhiên định đưa tiền thì vội vàng nhắc nhở. Trong mắt hắn, Lục Thanh Hòa ăn mặc tầm thường, tuổi còn trẻ, kiểu người dễ dọa dẫm kiếm chác.
Lục Thanh Hòa nhướng mày, cong môi cười lạnh một tiếng: “Không bằng báo cảnh sát đến xử lý, xem là tôi ăn vạ hay là anh vi phạm luật?”
“Cậu…” Tài xế nghẹn lời, còn đang định phản bác thì bên kia, Lục Cảnh Nhiên đã lên tiếng: “Lão Đinh, anh có thể về thu dọn đồ đạc rồi nghỉ việc.”
Tài xế ngớ người, lập tức quay đầu lại: “Nhị thiếu?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT