Câu hỏi của Mục Ninh đến quá bất ngờ khiến Lục Thanh Hòa nhất thời không kịp phản ứng. Ban đầu còn gật đầu nhẹ một cái, sau lại lập tức sửa miệng, nói kiểu giả bộ khiêm tốn: “Không có, chỉ là bắt chước người ta cầm chơi thôi.”
Cái tên này đúng là suýt nữa thì nói hớ.
Phải biết rằng, nguyên chủ từ nhỏ đến lớn trừ mấy năm tiểu học thì chẳng tốt nghiệp nổi cấp nào, lại càng không học hành đàng hoàng cái gì. Dù Mục Ninh có thể chỉ thuận miệng hỏi, Lục Thanh Hòa vẫn cẩn thận một chút thì hơn.
Mục Ninh nhìn thấy bộ dáng thành thật của cậu thì chỉ mỉm cười, không hỏi thêm gì nữa: “Vậy à.”
Chờ đến khi đạo cụ kiếm được sửa xong, Cố Trình liền đích thân mang tới đưa vào tay Mục Ninh.
Sợ Lục Thanh Hòa lát nữa bị khí thế của Mục Ninh đè ép, Cố Trình còn kéo cậu sang một bên căn dặn, không yên tâm nói: “Thanh Hòa à, từ bây giờ cậu phải tin chắc mình chính là hoàng đế. Không cần nghĩ đến thân phận thật ngoài đời, chỉ cần giữ ý nghĩ trong trời đất, chỉ có trẫm độc tôn là được rồi.”
Lục Thanh Hòa kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp đã hiểu. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play