Trên xe, Đổng Thịnh Phong hỏi: “Em bảo người khác đi nghỉ, còn em thì không cần nghỉ ngơi à? Nghe nói sáng mai 6 giờ em tiếp tục lái tàu?”
Khương Khải tháo mặt nạ Trưởng Tàu, để lộ khuôn mặt của mình, thở dài một tiếng như trút bỏ gánh nặng. Cô bị hơi ấm trong xe hun đến buồn ngủ mơ màng, cô mơ hồ nói: “Ừm, thời gian có thể lái tàu chỉ còn hai ba ngày, phải tranh thủ thời gian để "cày" đủ hạng mục [Điều khiển đoàn tàu].”
Thấy cô như vậy, Đổng Thịnh Phong đưa chiếc khăn nóng đã chuẩn bị sẵn cho cô. Khương Khải nhận lấy đắp lên mặt. Chiếc khăn nóng hổi, ẩm ướt phủ lên mặt khiến cô lập tức dễ chịu, nhưng cũng càng thêm mệt mỏi.
Im lặng khoảng nửa phút, Đổng Thịnh Phong tưởng cô đã ngủ rồi, cô giật khăn xuống, chấn chỉnh tinh thần hỏi: “Bên bến tàu thế nào rồi chị?”
“Còn thế nào nữa? Những người chơi đó đến bến tàu, phát hiện việc quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, thực sự rất khó để tích trữ vật tư, họ còn thật sự phải làm việc. Từng người đều vỡ mộng. Có người trực tiếp bỏ đi, có người nén giận ở lại làm việc, sau đó lén lút lấy một ít vật tư giấu vào ba lô.
“Nếu phát hiện ai phù hợp, chúng ta liền lấy danh nghĩa trộm cắp mà bắt người. Còn những người khác thì đuổi đi hoặc là giám sát chặt chẽ hơn.”
Cái gọi là “phù hợp” chính là phù hợp để cướp đoạt thân phận của họ.
Khương Khải vừa nghe, vừa cầm một miếng thịt khô nhai nhai. Đổng Thịnh Phong đưa cho cô một chén canh nóng. Khương Khải nhìn thấy, ừm có gì đây? Có thoang thoảng mùi gừng, và cả mùi thuốc bắc.
Đổng Thịnh Phong nói: “Giải cảm bổ thân. Nếu không bổ sung nhiều vào, cái thân hình nhỏ bé của em không chừng khi nào sẽ đổ bệnh đấy. Lát nữa đến nơi, còn có món thuốc bổ đã chuẩn bị sẵn cho em nữa.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT