Ở bên cạnh, căn hộ 606 cũng đang bàn luận về Khương Khải và Đổng Thịnh Phong.
Đồng đội của Ngải Nhân, Thanh Mạch, nói: “Xem ra hai người ở cạnh bên không phải người chơi. Cái cô tên Tiểu Khởi đó, hơi thở trên người hoàn toàn trùng khớp với hơi thở trong phòng 605, hơn nữa trên người cô ấy đúng là có mùi máu tươi thoang thoảng, chắc là thật sự vừa bị rút máu. Người chơi dù có đóng vai thật đến mấy, cũng không thể chi tiết đến mức này.”
Cô ta cuối cùng kết luận: “Họ chỉ là NPC bình thường, mặt dây chuyền của cậu không phải do cô Đổng Thịnh Phong lấy đi.”
Ngải Nhân sờ sờ chiếc cổ trống trơn của mình: “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tôi không thể nhớ được mặt dây chuyền bị ai lấy đi.”
Thanh Mạch nói: “Có thể là người chơi nào đó đục nước béo cò lấy đi, cũng có thể là NPC nào đó thấy tiền sáng mắt lợi dụng lúc hỗn loạn mà lấy. Rốt cuộc sợi dây chuyền của cậu màu vàng giống vàng thật, mà vàng trong thế giới phó bản này rất có giá trị.”
Ngải Nhân rất buồn bực. Cô ta còn nghĩ có cái mặt dây chuyền che giấu tung tích đó thì có thể hành động đơn độc, cũng có thể rèn luyện bản thân tốt hơn, không ngờ ngày đầu tiên đã bị mất.
Thanh Mạch an ủi: “Bây giờ chúng ta đều ở cùng một tầng, có thể hỗ trợ lẫn nhau. Về sau cẩn thận hơn một chút là được.”
“Đành vậy thôi.”
Thanh Mạch đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, người đã tấn công cậu ở siêu thị trông như thế nào?”
Ngải Nhân lắc đầu: “Gương mặt e rằng là giả, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên đôi mắt đó, giống như sói vậy. Hơn nữa vũ khí của hắn rất kỳ lạ, màu đen tuyền, khi chạm vào eo có cảm giác lạnh lẽo, khiến tôi cảm thấy rất nguy hiểm. Hắn hoặc là toa hạng đặc biệt, hoặc là một con sói đơn độc che giấu thực lực trà trộn vào các toa dưới.”
Đang nói chuyện, cửa bị gõ. Hai người dừng lại, mở cửa thì thấy khuôn mặt tươi cười của Đổng Thịnh Phong: “Ừm, nhà hai người có thập tam hương* không? Có thể cho tôi mượn một chút không? Tôi muốn làm sủi cảo, không có thập tam hương thì không làm được.”
Phòng 605.
Được mệnh danh là sói đơn độc, Khương Khải đang ngồi trước bàn, lấy ra chiếc dao được làm bằng xác Trùng tộc – lưỡi đao đen nhánh toát ra vẻ lạnh lẽo đáng sợ, nhẹ nhàng vung lên, xẹt qua không khí tạo thành một tiếng rít kỳ lạ.
Con dao này là vật cô lấy được trong phó bản Trùng tộc, chém sắt như chém bùn, mang theo thuộc tính hàn băng và độc tính. Đối với những người mới, đây đã là một vũ khí vô cùng lợi hại.
Cô đặt con dao lên bàn, rồi lấy ra một vật khác: một chiếc nhẫn tăng tốc có thể nâng cao tốc độ ra đòn. Vật này lấy từ nhóm ba người "Ba Đầu Rắn".
Trong lúc cô kiểm tra sức khỏe ở bộ chỉ huy, Chương Chính Thiên đã cho người lấy tất cả vật phẩm có thể lấy được từ những người chơi bị bắt, rồi gửi cho cô.
Ngoài "Ba Đầu Rắn" và tên trộm ở siêu thị, họ còn bắt thêm 7 người chơi khác, những kẻ này đều là những kẻ đã ra tay với cư dân bản địa ngay từ đầu, giống như những siêu anh hùng không có não. Loại người này nếu giữ lại sẽ gây hại cho xã hội, không có giá trị quan sát, nên họ đã bị xử lý ngay lập tức sau khi bị bắt.
Tổng cộng có 11 người. Cô đã lấy một vật từ mỗi người trong số họ.
Giờ đây, 11 vật phẩm đó được bày chỉnh tề trước mặt cô, cùng với chiếc mặt dây chuyền hình giọt máu. Tất cả đều dành cho kỹ năng "hành khách cống nạp".
Cô mở giao diện Trưởng Tàu ra xem: [ Họ tên: Khương Khải Thân phận: Trưởng Tàu Cấp bậc: Thực tập (2,012/100)] Kỹ năng "hành khách cống nạp" này có lẽ cũng chỉ có thể tích lũy được 1 điểm kinh nghiệm. Cô cần phải khai thác những kỹ năng mới. … Cửa phòng mở ra, Đổng Thịnh Phong cầm một lọ thập tam hương nhỏ quay lại: “Chị hỏi vài nhà mới mượn được đấy.”
Đóng cửa lại, cô ấy liền hạ giọng: “Những người chơi kia đều không có bất kỳ phản ứng nào.”
“Vậy chứng tỏ, họ đều không phát hiện hành vi của em và cũng không cảm ứng được những vật phẩm thuộc về người chơi mà em đang có,” Khương Khải phẩy tay thu hồi những vật phẩm trên bàn.
Đổng Thịnh Phong ngồi xuống đối diện cô: “Mấy thứ này đều có thể cho vào ba lô sao?”
Khương Khải gật đầu: “Có lẽ vì đều là vật phẩm được người chơi cống nạp nên có thể cho vào cùng một ô.”
“Thế thì tiện quá,” Đổng Thịnh Phong lấy thịt băm mua từ siêu thị ra, đổ vào một cái thau lớn, sau đó bắt đầu cho gia vị vào.
Khương Khải: “…”
Khương Khải: “Chị muốn làm sủi cảo thật à?”
“Chứ còn gì nữa? Đã nói là làm, thì đương nhiên phải làm rồi. Chị diễn cái gì cũng phải ra trò, phải có hơi thở cuộc sống, có chi tiết. Lát nữa chúng ta sẽ mang sủi cảo cho mấy người chơi kia, cái này gọi là kéo gần quan hệ, tăng cường tình hữu nghị.”
Khương Khải nhìn vẻ mặt cười toe toét của Đổng Thịnh Phong: “….”
Bên cô thì áp lực lớn đến mức muốn vò đầu bứt tóc, vậy mà người này vẫn có thể cười vui vẻ đến thế.
Thôi kệ, ai bảo mình mới là Trưởng Tàu thực tập chứ, áp lực này mình chỉ có thể tự gánh thôi.
Cô lấy ra một cuốn sổ, nằm sấp trên bàn nghiên cứu.
Đổng Thịnh Phong: “Cái gì đây?”
“Những việc một Trưởng Tàu cần làm.”
Đổng Thịnh Phong rướn cổ nhìn, nào là “sắp xếp công việc cho nhân viên trên tàu”,nào là “xử lý các tình huống đột xuất trong quá trình vận hành”, rồi cả “điền chính xác thông tin phiếu định mức, nắm rõ lưu lượng hành khách”.
Đúng là đều là công việc của Trưởng Tàu trong thực tế, nhưng: “Mấy cái này đều quá đứng đắn phải không? Trưởng Tàu mà chúng ta sắp đối mặt là kẻ yêu cầu hành khách cống nạp lợi ích đấy. Chị cảm thấy, nên đi theo hướng tắt mà khai thác thì hơn.”
Khương Khải hơi cạn lời, nhưng không thể không thừa nhận lời này có lý.
Cô nói: “Lát nữa, ban quản lý tiểu khu sẽ đến đăng ký thông tin khách thuê. Sau đó, vì em là chủ nhà hợp pháp, họ sẽ tạm thời giao công việc này cho em. Em sẽ có lý do để đăng ký thông tin người chơi, xem liệu có thể kích hoạt kỹ năng nào không. Dù sao thì cứ làm thử mọi chuyện, thử mọi biện pháp.”
Đổng Thịnh Phong đẩy vỏ sủi cảo qua: “Này, vậy bây giờ thử làm sủi cảo và mang sủi cảo đi tặng xem sao. Có lẽ sẽ kích hoạt kỹ năng ‘khiến hành khách thấy ấm áp’ thì sao?”
Khương Khải nhìn vỏ sủi cảo với vẻ kháng cự: “Em không biết gói đâu.”
“Rất đơn giản, để dạy em.” Một giờ sau, nồi sủi cảo đầu tiên ra lò, Khương Khải ra ngoài mang sủi cảo đi tặng.
Lúc này vẫn chưa đến 5 giờ chiều, nhưng trời đã tối, nhiệt độ không khí rất thấp. Trong gió truyền đến tiếng sàn sạt, đó là tiếng những hạt băng nhỏ bằng hạt gạo rơi xuống.
Khương Khải mặc vài lớp quần áo, nhưng ra ngoài vẫn lạnh run.
Cô gõ cửa phòng 606.
Ngải Nhân ra mở cửa. Khương Khải đưa một bát sủi cảo qua: “Chúng tôi gói khá nhiều sủi cảo, mời các bạn nếm thử.”
Ngải Nhân ngạc nhiên một chút, không khỏi gán cho Khương Khải một cái nhãn “NPC thân thiện”, rồi vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn nhé.” [ Tích, bạn đã tặng sủi cảo tình yêu cho một hành khách. Quan tâm hành khách là bổn phận của Trưởng Tàu. Chúc mừng bạn đã bắt đầu lĩnh hội trách nhiệm của Trưởng Tàu, nhận được 0.001 điểm kinh nghiệm thực tập.] [ Tích, có một hành khách cảm thấy bạn rất thân thiện. Khiến hành khách cảm thấy thân thiện, gần gũi là một hạng mục cộng điểm của Trưởng Tàu. Chúc mừng bạn nhận được 0.001 điểm kinh nghiệm thực tập.] Khương Khải: “…”
Thập tam hương: Một loại gia vị tổng hợp dạng bột, phổ biến trong ẩm thực Trung Quốc, bao gồm 13 loại thảo mộc và gia vị khác nhau