Khoảng năm giờ rưỡi, Giản Quân nghe thấy tiếng mở cửa.

Cậu vội chạy từ trong phòng ra đón ba mẹ.

Đỡ lấy túi đồ ăn từ tay ba, cậu thuần thục cất rau củ và thịt vào tủ lạnh, rồi lựa một ít nguyên liệu mang vào bếp. Sau đó, cậu tiện tay rửa một ít trái cây đặt lên bàn trà trong phòng khách.

"Ba, mẹ, cơm con nấu xong rồi, lát nữa con sẽ nấu thức ăn." Giản Quân vừa dọn bàn vừa nói.

"Con à, mẹ đã bảo con cứ chờ ba mẹ về nấu cơm mà," Tống Tư Vực nói với giọng hơi trách móc, "Bây giờ việc học của con quan trọng như vậy."

Giản Quân tỉnh bơ đáp: "Không sao đâu mẹ, nấu ăn có mệt gì đâu ạ, coi như là để con giải tỏa đầu óc, thư giãn một chút."

Tống Tư Vực lắc đầu thở dài, cũng không nói gì thêm, chỉ quyết tâm sau này sẽ về sớm hơn để nấu cơm.

Vệ Hoa Huân vui vẻ nghe hai mẹ con nói qua nói lại, thuận tay cầm một miếng cam cho vào miệng, khuyên giải: "Đây chẳng phải là tấm lòng hiếu thảo của Quân Quân sao. Với lại, con trai mà, rèn luyện nhiều một chút cũng tốt."

"Nghe anh nói kìa," Tống Tư Vực lườm Vệ Hoa Huân một cái, "Việc học của Quân Quân áp lực lớn như vậy không nói, tan học về còn phải nấu ăn cho cả nhà, anh không xót thì thôi, lại còn khuyên nó rèn luyện nhiều."

"Thôi thôi thôi, là anh nói sai," Vệ Hoa Huân giơ tay đầu hàng, "Mẹ con vẫn là thương con nhất, nên là, Quân Quân à, con vẫn nên nghe lời mẹ đi."

Giản Quân cười lắc đầu từ chối, "Nấu cơm không mệt chút nào đâu ạ, mẹ đừng cản con, thật đấy, việc này còn nhẹ nhàng hơn làm bài tập nhiều."

Nói rồi, cậu đẩy đĩa trái cây đã bày sẵn ra trước mặt ba mẹ, "Ba mẹ ăn trước đi ạ, con đi xào rau đây, mười phút là xong ngay thôi."

Vừa dứt lời, không đợi hai người kịp phản ứng, cậu đã đi thẳng vào bếp.

Tống Tư Vực lắc đầu, nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại không sao giấu được, nói cho cùng, con trai cũng là vì thương họ.

Dù vậy, nghĩ thì nghĩ, bà vẫn lườm Vệ Hoa Huân một cái: "Quân Quân còn nhỏ mà."

"Rồi rồi rồi, anh biết rồi," Vệ Hoa Huân không phản bác, nhận lỗi ngay, một lúc sau liền đổi chủ đề, "Anh nghe chủ nhiệm lớp của Quân Quân gọi điện tới, nói là thầy cô phòng tuyển sinh của đại học Q và đại học B đều đã đến trường tìm thằng bé."

"Em cũng nhận được điện thoại của cô chủ nhiệm rồi, xem ra thành tích của Quân Quân tốt lắm," Tống Tư Vực gật đầu, "Quân Quân rất có năng khiếu về toán học, mà khoa Toán của hai trường này đều không tồi, không biết Quân Quân sẽ chọn trường nào."

"Cứ xem ý Quân Quân thế nào, nếu nó không muốn được tuyển thẳng thì cứ để nó tự quyết. Dù sao nó vẫn còn nhỏ, cũng không cần vội vào đại học như vậy." Vệ Hoa Huân chẳng hề lo lắng về thành tích của con trai, đối với ông, không có gì quan trọng hơn việc con mình được vui vẻ.

Tống Tư Vực cũng có cùng suy nghĩ, "Lát nữa hỏi xem ý Quân Quân thế nào, xem nó nghĩ sao."

Giản Quân thoăn thoắt xào rau, chỉ cần chuẩn bị sẵn nguyên liệu thì việc nấu nướng cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Mười mấy hai mươi phút sau, vài món ăn nhà làm đã xong xuôi.

Cậu dọn thức ăn và chén đũa lên bàn xong xuôi, mới gọi ba mẹ ở phòng khách: "Ba mẹ ơi, ăn cơm thôi ạ."

"Tới đây, tới đây."

Tống Tư Vực và Vệ Hoa Huân ngồi vào bàn ăn, Giản Quân đã xới cơm sẵn cho cả hai, chỉ cần cầm đũa lên là có thể ăn ngay.

Nhà họ không có quy củ ăn không nói chuyện, lúc dùng bữa cả nhà thường trò chuyện về những việc lặt vặt xảy ra trong ngày.

Nói một hồi, Vệ Hoa Huân đột nhiên nhắc tới: "Phải rồi, Quân Quân, ba nghe nói thầy cô tuyển sinh của Q và B đã đến trường tìm con à?"

"..." Bàn tay cầm đũa của Giản Quân khựng lại, cậu đáp một tiếng, "Vâng, sao ba mẹ biết nhanh vậy ạ."

Tống Tư Vực: "Cô chủ nhiệm gọi điện cho mẹ và ba con rồi."

"Ồ, vậy ạ, cô chủ nhiệm quan tâm chúng con thật." Giản Quân cúi đầu và một miếng cơm, không nói tiếp.

"?" Tình hình này có vẻ không ổn lắm.

Tống Tư Vực nhìn Giản Quân thêm vài giây, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì mà họ không biết sao?

Bà và Vệ Hoa Huân nhìn nhau, đều thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.

Tống Tư Vực đặt đũa xuống, có chút do dự: "Quân Quân, sao con nghe có vẻ... không vui lắm vậy?"

Vệ Hoa Huân nói thêm: "Là con không thích cả hai trường đó à? Cũng không sao cả, với thành tích của Quân Quân thì muốn vào trường nào cũng được, ba mẹ cũng không nhất thiết bắt con phải vào Q hay B."

"Đúng vậy, nên là Quân Quân, con có thể nói cho ba mẹ biết, đã xảy ra chuyện gì không?" Tống Tư Vực nhìn cậu đầy quan tâm.

"..." Không phải Giản Quân không nói, mà là cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong, không biết phải mở lời thế nào.

Thực ra, ngay trước khi ba mẹ về, sau khi xem hết các giao diện trong cửa hàng hệ thống, cậu đã lấy ra phần thưởng nhiệm vụ là "Chất làm dịu thần kinh TPR-09" và nhìn nó rất lâu.

Cuối cùng cậu vẫn quyết định tự mình dùng thử lọ thuốc theo hướng dẫn sử dụng của cửa hàng.

Đây là một quyết định rất mạo hiểm.

Dù sao đi nữa, bất kể hệ thống có hiện đại đến đâu, thì lọ thuốc này trong thực tế chính là một sản phẩm "ba không", không rõ đã qua thử nghiệm lâm sàng hay chưa, càng đừng nói đến dược hiệu.

Nhưng Giản Quân vẫn tự mình thử.

Không vì gì khác, cậu chỉ muốn biết tính xác thực của phần thưởng từ hệ thống.

Giản Quân vẫn nhớ như in cảnh mình cầm lọ thuốc trong tay, xem xét kỹ lưỡng một lần nữa.

Dung dịch màu hổ phách khẽ sóng sánh theo thân chai, tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn bàn, trông không giống thuốc mà như một chai nước hoa hàng hiệu.

Ước chừng chai nhỏ này khoảng 200ml, trong hướng dẫn sử dụng ghi rõ mỗi lần 10ml, một ngày không quá 2 lần, uống trực tiếp là được.

Tính ra, chai nhỏ này một người có thể dùng trong 10 ngày.

Để kiểm soát liều lượng chính xác, Giản Quân cố ý tìm ra cốc đong, đặt nó cùng với lọ thuốc trên bàn học.

Cậu nhìn một lúc lâu, rồi vẫn đưa tay mở nắp chai, rót đúng 10ml vào cốc đong theo hướng dẫn.

Dung dịch màu hổ phách rót vào cốc trông lấp lánh trong suốt.

Cậu cũng ngửi thử, gần như không có mùi vị gì đặc biệt.

Giản Quân im lặng vài giây, rồi không chút do dự cầm cốc đong lên uống cạn dung dịch bên trong.

Chất làm dịu thần kinh TPR-09 khi vào miệng không có vị gì, sau khi uống xong, cậu tạm thời không có cảm giác gì. Hướng dẫn của hệ thống ghi rằng "có tác dụng sau 3~5 phút, hiệu quả của một liều duy trì tối đa 10 tiếng".

Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận kỹ càng tác dụng của thuốc.

Một luồng hơi ấm như có như không men theo sống lưng Giản Quân dần dần bò lên gáy cậu.

Nơi luồng hơi ấm đi qua hơi nóng lên, từ sống lưng, đến sau cổ, rồi đến gáy.

3 phút sau.

Cậu từ từ mở mắt, sau khi dùng thuốc, thế giới trước mắt cậu không có bất kỳ thay đổi nào, trông như thể lọ thuốc chẳng có tác dụng gì.

Nhưng Giản Quân lại biết, thuốc vẫn có tác dụng.

Đối tượng sử dụng của loại thuốc này là "người thường xuyên tiếp xúc với môi trường phơi nhiễm", tiếp theo là "người chịu áp lực cao".

Giản Quân chắc chắn không thuộc nhóm đầu tiên, và tác dụng chính của thuốc là giảm đau, cậu cũng không có bệnh tật gì, cũng không cảm thấy đau đớn ở đâu.

Có thể nói, nó không thực sự phù hợp với cậu, cho dù cậu có tự mình thử dùng, cũng chưa chắc đã cảm nhận được gì.

Nhưng cậu phát hiện ra, mình đã nghĩ quá đơn giản.

Cậu đúng là không thuộc nhóm tiếp xúc đầu tiên, cơ thể cũng không có bệnh tật.

Nhưng lại rất có khả năng thuộc nhóm thứ hai trong đối tượng sử dụng: "người chịu áp lực cao".

Có lẽ trong lúc cậu không hay biết, não bộ của cậu đã ở trong tình trạng quá tải trong một thời gian dài, có thể tồn tại sự hưng phấn thần kinh quá mức rất nhỏ mà ngay cả cậu cũng không phát hiện ra.

Mãi cho đến khi vừa dùng thuốc, cảm giác căng thẳng đó biến mất, Giản Quân mới nhận ra điều này.

Não cậu bỗng nhẹ đi vài phần, tư duy trở nên linh hoạt và nhẹ nhàng hơn.

Cảm giác trôi chảy này giống như một chiếc máy tính quá tải được khởi động lại, cậu suy nghĩ vấn đề nhanh nhạy hơn.

Lại là thật.

Chất làm dịu thần kinh không chỉ có thể dùng để giảm đau, mà còn có thể thư giãn thần kinh!

Giản Quân không để ý đến hệ thống đang nhảy cẫng lên trong đầu vì sự nghi ngờ của cậu, lúc này cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

— Phải nói cho ba mẹ biết về sự tồn tại của hệ thống!

Nhưng... rốt cuộc nên mở lời thế nào đây?

Giản Quân nhìn ba mẹ đang lo lắng cho mình, mím môi.

Chẳng lẽ cậu phải nói với ba mẹ rằng, cậu có một "hệ thống có thể đổi thuốc men để giảm bớt bệnh tật cho ba mẹ, cùng với các sản phẩm công nghệ cao, hệ thống đại minh tinh" sao?

Cậu sợ ba mẹ sẽ nghĩ cậu bị điên.

Tuy nhiên, nói là phải nói.

Kể cả ba mẹ có cho rằng cậu điên, cậu cũng chấp nhận.

Nghĩ đến những lời mình sắp nói, và phản ứng có thể có của ba mẹ.

Giản Quân dứt khoát nhắm mắt lại, nói một lèo ra hết.

"Ba mẹ, chuyện là thế này..."

Cậu kể lại toàn bộ quá trình mình bị hệ thống trói buộc, làm thế nào hoàn thành nhiệm vụ để nhận phần thưởng, rồi làm thế nào thấy được rất nhiều sản phẩm công nghệ cao trong cửa hàng hệ thống, cũng như việc cậu đã tự mình thử nghiệm tính xác thực và hiệu quả của lọ thuốc như thế nào cho ba mẹ nghe.

Sợ ba mẹ không tin, Giản Quân còn chạy "cộp cộp cộp" vào phòng, lấy "Chất làm dịu thần kinh TPR-09" ra cho ba mẹ xem.

"Cho nên, ba mẹ, sự tình chính là như vậy," Giản Quân kể xong, liền ngước đôi mắt to tròn vô tội nhìn ba mẹ, chỉ vào thứ trong tay mình, "Nè, đây là chất làm dịu thần kinh."

Nói xong, cậu liền cụp mắt xuống, chờ ba mẹ mình định thần lại.

Tống Tư Vực và Vệ Hoa Huân nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì, phòng ăn chìm vào sự im lặng kỳ quái.

Họ hiểu con trai mình, nó không phải kiểu người sẽ bịa chuyện nói dối để lừa họ.

Hơn nữa, thứ mà con trai đặt trên bàn là thật.

Không lẽ nào, Quân Quân lại đi pha một ít dung dịch màu hổ phách từ đâu đó, chỉ để lừa họ ư?

Làm vậy hoàn toàn không có lợi gì cho Quân Quân cả.

Chẳng lẽ...

Ánh mắt Vệ Hoa Huân dán chặt vào cái chai mà con trai đặt trên bàn.

Tống Tư Vực lại sờ trán con trai trước tiên, trách mắng: "Quân Quân, sao con có thể uống đồ lung tung như vậy, con còn không biết nó là gì mà đã uống rồi!"

Giản Quân ngẩn người, cậu cảm nhận được động tác của mẹ, bàn tay ấm áp áp lên trán cậu, lời trách mắng của mẹ lọt vào tai cậu hóa thành yêu thương.

Cậu bất giác nở một nụ cười dịu dàng, tay đặt lên mu bàn tay mẹ, dụi dụi vào lòng bàn tay bà.

Mẹ là thiên thần sao?

Nhưng cậu không muốn để mẹ lo lắng chút nào: "Nếu mẹ lo lắng, ngày mai con đi khám sức khỏe nhé."

"Ừ, phải đi," Tống Tư Vực nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Không chỉ con phải đi khám sức khỏe, mà mẹ còn phải đem cái thứ con gọi là chất làm dịu thần kinh đi kiểm nghiệm nữa."

"Ơ, mẹ tin con ạ?"

Một chuyện thần kỳ như vậy, thực ra Giản Quân không chắc ba mẹ có tin lời mình không.

Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần, sau khi bị nghi ngờ sẽ biểu diễn trực tiếp cho ba mẹ xem màn "cất lọ thuốc vào ba lô rồi lại lấy ra".

Không ngờ mẹ lại tin lời cậu.

"Tuy có hơi thần kỳ, nhưng mà," Tống Tư Vực không chút do dự, nói chắc như đinh đóng cột, "Nhưng mẹ biết, Quân Quân sẽ không lừa chúng ta."

Giản Quân thực sự cảm động.

Vệ Hoa Huân thấy hai mẹ con bắt đầu tình cảm, lông mày nhíu lại, nhưng vẫn không từ bỏ việc tìm hiểu, "Quân Quân, con chắc chắn là thuốc con dùng có hiệu quả không?"

Giản Quân gật đầu: "Con thử thì hiệu quả rất rõ rệt, bây giờ đầu óc con vẫn rất minh mẫn, ít nhất chứng tỏ nó thật sự có thể thư giãn thần kinh, nhưng hiệu quả giảm đau thì con không rõ."

Vệ Hoa Huân thấy vợ lén lườm mình một cái, vội nói: "Anh không phải không tin Quân Quân, anh chỉ sợ Quân Quân xảy ra chuyện thôi."

Sau khi nói ra hết, cả nhà trở nên hòa thuận vui vẻ.

Sau khoảng thời gian ấm áp bên gia đình, Giản Quân kể cho ba mẹ nghe về những sản phẩm cậu thấy trong cửa hàng hệ thống.

Cậu vẫn chưa thành niên, những vấn đề này nên giao cho ba mẹ lo liệu.

Dù sao ba mẹ cũng sẽ không bao giờ hại cậu.

Khi cậu nói đến tác dụng của "Màng ngăn L.I.F · Mẫu thử", cậu đã thành công nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc của ba mẹ.

Giản Quân cũng trở nên nghiêm túc theo, giọng nói không còn vẻ đùa giỡn, "Ba, mẹ, nếu hệ thống này thật sự có thể đổi ra các sản phẩm công nghệ, con cho rằng chúng ta nên..."

Nói đến đây, cậu dừng lại, nhìn thẳng vào mắt ba mẹ, nói từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc: "Chúng ta nên nói sự tồn tại của hệ thống này cho..."

"Lãnh đạo của ba mẹ."

Lãnh đạo mà cậu nói đương nhiên không phải là cấp trên hiện tại trong công việc của ba mẹ, mà là những người lãnh đạo khi họ còn ở tuyến đầu làm nghiên cứu khoa học.

Cũng tức là, báo cáo lên cấp cao của Đông Hạ.

Vệ Hoa Huân và Tống Tư Vực đều im lặng, Quân Quân có được giác ngộ này, chứng tỏ họ đã nuôi dạy con rất tốt.

Nhưng với tư cách là cha mẹ, họ cũng không muốn đặt con mình ra trước mặt mọi người khi nó chưa có khả năng tự bảo vệ.

"Được," Tống Tư Vực lên tiếng trước, "Quân Quân, đợi ngày mai con đi khám sức khỏe xong, xác định không có vấn đề gì rồi chúng ta sẽ bàn tiếp."

So với Vệ Hoa Huân chuyên về hóa học, Tống Tư Vực hiểu rõ hơn giá trị của "Màng ngăn L.I.F · Mẫu thử".

Vệ Hoa Huân liếc nhìn vợ, cũng không phản đối.

Con trai có tấm lòng này, cái gọi là hệ thống nếu cũng có năng lực đó, thì thứ này quả thật là thứ quốc gia cần. Họ không có lý do gì để ngăn cản.

Tuy nhiên, Vệ Hoa Huân đột nhiên nhớ ra Quân Quân chỉ nói rằng, đổi đồ trong hệ thống cần có điểm yêu thích sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Lại chưa nói nhiệm vụ là gì.

Ông không khỏi hỏi: "Quân Quân, nhiệm vụ mà hệ thống giao cho con là gì?"

"..."

Giản Quân dừng lại, Giản Quân không nói, Giản Quân giật giật khóe mắt, nhưng nhìn ánh mắt tò mò của ba mẹ, cậu đành phải giả vờ nói một cách nhẹ nhàng:

"Hệ thống bảo con đi làm đại minh tinh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play