Thế nhưng, màn nhập vai của hai người cuối cùng lại không thành, Tống Ký ra ngoài một chuyến trở về, sắc mặt liền thay đổi. Thạch Bạch Ngư đang định ra ngoài tìm hắn, thấy vậy liền dừng bước: "Xảy ra chuyện gì?"
"Ta nhìn thấy có thợ săn dẫn người của quan phủ vào núi." Tống Ký vào nhà thay quần áo: "Ngươi cứ ở đây đừng đi đâu cả, ta đi theo xem sao."
"Ta đi chuẩn bị sơn quả." Thạch Bạch Ngư vội nói.
Tống Ký gật đầu, liền đeo cung tên, lấy con dao găm vội vã rời đi.
Thạch Bạch Ngư nhìn Mao Cầu trong sân đột nhiên trở nên yên tĩnh, liền bước qua vuốt ve đầu nó. Màn "dã chiến" thất bại, nhưng bộ quần áo cũ này làm việc lại vừa vặn thích hợp, không cần thay đổi.
Không rảnh rỗi, Thạch Bạch Ngư lập tức đeo sọt, cầm một cái lưỡi hái phòng thân tiện thể xem có thể đào được chút rau dại nào không, rồi dẫn Mao Cầu thẳng tiến vào rừng.
Một khoảng thời gian không đến, sơn quả rụng rất nhiều, chẳng cần vất vả hái, chỉ cần ngồi xổm nhặt đã được hơn nửa sọt. Nếu không phải trời dần tối, cậu còn định nhặt đầy sọt rồi mới về. Không phải cậu tham lam, mà là việc quan phủ phái người vào núi này, khiến lòng cậu có chút bất an. Dù Tống Ký không nói gì, nhưng nghĩ cũng biết, một khi rừng núi này bị nhà nước trưng dụng, đối với mấy thôn dân sống dựa vào núi sẽ là đòn giáng mạnh đến nhường nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT